Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 91: Kết thúc viên mãn




Bùi Mạch Ninh chớp chớp mắt phượng, một mặt vô tội nói: “Ta có làm cái gì sao? Công Tôn công tử làm gì mà khẩn trương thế ? Ta cũng không phải là người xấu, cũng là câu người kính ta một thước ta kính người một trượng, nhưng nếu có người làm việc gì không phải đối với ta .” Ngữ điệu cố ý kéo dài, nhếch môi cười nói: “Như vậy ta cũng nhất định sẽ thay trời hành đạo.”

Sắc mặt Công Tôn Duẫn trắng nhợt, rùng mình, nhớ tới lúc trước muội tử đã làm những việc tồi tệ đối với nàng, chẳng lẽ nàng đã đem muội tử…

Làm như thấu được suy nghĩ của Công Tôn Duẫn, khóe miệng của Bùi Mạch Ninh cong lên nói: “Yên tâm, ta cũng không có lòng dạ ác độc giống như muội của ngươi.” Nói cách khác, nàng sẽ không lấy tánh mạng của nàng ta.

Lấy đi tánh mạng của Công Tôn Ngọc, đối nàng mà nói là dễ dàng, chỉ tiếc, nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt Công Tôn Ngọc dưới địa phủ, ngược lại không bằng lưu nàng ở nhân gian mà hành hạ làm cho nàng ấy sống không bằng chết.

Công Tôn Duẫn nghe vậy, liền thở dài một hơi, lại phát hiện bọn họ gần như trở thành tâm điểm ở đây

Vẻ mặt thu liễm lại, trên mặt đã khôi phục ý cười, trong mắt mang theo ánh cười xa xăm nói: “Lần này hôn lễ đã thành, kính mời các vị dự tiệc, hôm nay Truy Phong Sơn Trang chúng ta đã chuẩn bị xong đầy đủ mỹ thực rượu ngon.”

Mọi người nhìn mặt nhau, có chút xấu hổ nhìn Tân lang cùng tân nương tử, rõ ràng tân nương tử không phải Công Tôn Ngọc, vì sao sắc mặt của Công Tôn Duẫn lại còn có thể tốt như vậy ? Hơn nữa, vị này rõ ràng là nam trang lại bị kêu là ‘Cô nương’ , có vẻ như cũng đã từng sống tại Truy Phong Sơn Trang, bọn họ thật là tò mò cực kỳ, chỉ tiếc chủ nhân đã mở lời, ý tứ rất rõ ràng, bọn họ chỉ phải thở dài một tiếng, tốt xấu còn có mỹ tửu mỹ thực an ủi bọn họ.

Mọi người tản ra , tất cả đều đi ra đại sảnh ăn uống, chỉ còn lại mấy người trọng yếu.

“Oa, sư tẩu, sư tẩu người tại sao lại ở chỗ này a, ô thật là vui vì có thể nhìn thấy sư tẩu .” Vân Dao sớm đã nhìn thấy Bùi Mạch Ninh nhưng bị đám người chen lấn nên đợi khi bạn họ tản ra nàng mới gặp được sư tẩu của nàng, nhưng như vậy cũng đã thỏa mãn

Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, đối việc sư muội hoạt náo này nàng không biết phải làm sao.

“Vân Dao, muội tại sao lại ở chỗ này? Muội không phải là ở trên đỉnh núi Tử Vi sao?”

Vân Dao cười ngây ngô gãi gãi đầu, sắc mặt hơi do dự, xoắn xuýt bên cạnh Công Tôn Duẫn, lập tức chỉ chỉ hắn nói: ” Do là nam nhân này người mà trong nhà ta chỉ hôn ngay từ nhỏ, người trong nhà ta bảo bây giờ đã đến tuổi thành gia lập thất, liền để cho ta tới chung sống cùng với vị hôn phu này, thuận tiện đến uống rượu mừng.”

Vân Dao cười cực kỳ vô tội, Bùi Mạch Ninh kinh ngạc ngắm nhìn Vân Dao, lại nhìn vào mắt của Công Tôn Duẫn, trên mặt đã rõ ràng có chút xấu hổ.

Trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhếch môi, thế gian này thật đúng là nhỏ bé, ánh mắt của Vân Dao nhìn Công Tôn Duẫn trong suốt đến kỳ lạ, rõ ràng là còn chưa rõ hết sự tình, muội ấy thật sự đơn thuần chỉ đến chơi và uống rượu mừng thôi!

Khi Công Tôn Duẫn nhìn về phía Vân Dao, trong ánh mắt ấy có chút ôn hòa nhu tình, không giống như ngày thường vì trong đó có hương vị của tình yêu nam nữ.

Thở dài, nàng còn muốn chấn chỉnh bọn họ thêm một phen nữa nhưng nhìn mặt Vân Dao, nàng sẽ không tiếp tục vì Công Tôn Ngọc mà hành hạ Công Tôn Duẫn nữa.

Ánh mắt phát lạnh, nàng cười nhạt nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đối với muội muội của ngươi như thế đâu, nhưng nàng ta phải ở thanh lâu hết cả đời. Ta sẽ không để cho nàng bán mình, chủ yếu là bán nghệ mà thôi, hàng tháng đều có lương, mỗi tháng có thể về nhà một lần, nhưng ngươi cũng không cần chất vấn ta, ta tuyệt đối có khả năng đòi lại một kiếm kia”.

Bùi Mạch Ninh làm cho Công Tôn Duẫn nhíu mày, thanh lâu này cũng không phải là một nơi tốt, nhưng thần sắc trong mắt Bùi Mạch Ninh lạnh lẽo, cho hắn biết, như nếu không, muội muội của hắn kết cục thảm hại hơn.

Muội muội được nuông chiều từ nhỏ, một phần cũng do hắn cho quản lý không chặt, hắn không tốt lại nói thêm cái gì, ít nhất Công Tôn Ngọc không có bán mình, đã xem như tốt.

Thanh lâu là một nơi không có tình người và ấm áp, chắc hẳn, Công Tôn Ngọc là một đại tiểu thư kêu ngạo được nuông chiều từ nhỏ ở trong kia một thời gian có thể hiểu được cuộc sống thực tế.

“Ồ? Thanh lâu ? Có vui không ? Sư tẩu, khi nào chúng ta đi chơi ?” Vân Dao hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nghi ngờ hỏi, cho rằng đó là nơi vui chơi, liền lập tức vui vẻ kéo Bùi Mạch Ninh đi.

Bùi Mạch Ninh sờ sờ đầu của nàng, như là dỗ tiểu hài tử liền nói: “Muốn đi thì tìm vị hôn phu của ngươi đi, sau này hắn là người sống với ngươi cả đời , nhưng mà nếu ngươi không thích hắn, hoặc là hắn đối với ngươi không tốt, ngươi liền cứ việc rời đi, đến Tư Không phủ tại kinh thành tìm người, đó là Đại sư huynh của ngươi, khẳng định sẽ có người dẫn ngươi đi chơi.”

Nghe được lời của Bùi Mạch Ninh nói, Công Tôn Duẫn mắt đăm chiêu liếc nhìn nàng, quả thật hắn đang trong tình thế dở khóc dở cười. Hắn nghĩ Công Tôn gia bọn họ nhất định đã nợ nàng ấy, nàng ấy còn muốn lừa gạt cả vị hôn thê của hắn sao?

Vân Dao không biết có hiểu hay không cũng gật đầu , lập tức quấn quít lấy Bùi Mạch Ninh nói này nói kia cho đến một lúc sau mới phát hiện sư huynh của mình không thấy nữa, vội vội vàng vàng hỏi. Bùi Mạch Ninh cũng chỉ là đơn thuần trả lời là hắn có việc mà thôi.

Ngoài Vân Dao ra, những người mới trong buổi tiệc này đối mặt với nàng có chút sợ sệt.

Tân lang kia vui mừng muốn khóc thiếu chút bái lạy tạ ơn nàng. Chậc chậc, Công Tôn Ngọc này rốt cuộc đáng sợ như thế nào mà có thể làm cho một chàng trai như thế chán ghét.

Đám cưới này đã là sự thật, quan khách trong buổi tiệc đều là nhân chứng, Công Tôn Duẫn cũng không có ý định giữ lại bọn họ, cuối cùng thì cho bọn họ một ít bạc, xem như thả họ đi. Về điểm này thấy hắn vẫn còn có chút khí phách , nói đến cùng, Truy Phong sơn trang vẫn là một nơi có danh tiếng, trừ bỏ Công Tôn Ngọc giống như là một viên thuốc chuột ra thì những người khác cũng không tệ lắm.

Màn kịch này kết thúc một cách viên mãn, nàng có thể thật yên tâm cho Công Tôn Duẫn biết, nàng chắc sẽ không làm phiền bọn họ nữa. Nhưng mà ở trấn nhỏ xinh đẹp này, ở một chỗ một đêm xuân trong thanh lâu, có một nữ nhân đang khóc không ra nước mắt vì bị tú bà đang hảo hảo giáo huấn, vô cùng hối hận vì lúc trước trêu chọc một nữ nhân nào đó. Về sau ả sẽ mở to mắt ra mà nhìn người nhưng chỉ tiếc rằng hiện tại đã quá muộn .

Vỗ vỗ tay xem như đã giải quyết xong vỡ kịch náo nhiệt này, Bùi Mạch Ninh vẫn không đợi Tư Không Thu Trạm và Phong Khinh Tuyệt, nàng thu hơi thở tử thần lại thầm nghĩ : nhưng vì sao bọn họ còn chưa có trở lại đâu? ~ Đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại.