Bên trong gian phòng , dưới ánh nến, Bùi Mạch Ninh cân nhắc nhiều
lần, ánh mắt Tư Không Thu Trạm bây giờ cũng đã biến thành chờ mong, chậm rãi mở miệng: “Chàng còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc chúng ta ở Tần
gia bảo không? Chính là tối hôm chúng ta đi đến rừng cây ở giữa Tần gia
bảo và sơn trang của thành chủ Lang thành đó!Ta có cầm lấy một vật trên
người của tiểu nam hài đó , kết quả lại bị một bóng đen đoạt đi, hiện
tại ta đoán bóng đen kia có lẽ chính là yêu quái đến đấy bữa nọ!”
Tư Không Thu Trạm như có chút đăm chiêu,
đối với chuyện xảy ra tối hôm đó, hắn có ấn tượng. Bởi vì những chuyện
đặc biệt liên quan đến Bùi Mạch Ninh, hắn càng khắc sâu trong trí nhớ
hơn, liền gật đầu, tỏ vẻ mình biết chuyện này.
Bùi Mạch Ninh nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói:”Kỳ thực tiểu nam hài kia có đeo một vật mà khiến yêu quái và những kẻ khác đều khát vọng mãnh liệt muốn có nó. Thứ kia được chia làm nhiều mảnh nhỏ, chỉ một
mảnh nhỏ thôi cũng có sức mạnh vô cùng lớn, chứ đừng nói đến khi tất cả
chúng được hợp lại, cho nên tuyệt đối không thể để yêu quái kia có được
nó.”
Bùi Mạch Ninh hao hết tâm tư, cuối cùng cũng đem sự tình đại khái nói ra, Tư Không Thu Trạm cau mày nhìn Bùi Mạch Ninh, làm như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
“Chàng không tin ta sao?” Bùi Mạch Ninh ảo não nhăn mày lại, thập phần không thích việc bị ngờ vực vô căn cứ này.
Tư Không Thu Trạm mấp máy môi, lắc lắc đầu nói: “Không phải như thế! Nàng nói, ta đều tin tưởng, nhưng mà cái đó và dã nam nhân kia có quan hệ gì?”
Bùi Mạch Ninh im lặng. Đúng rồi, nam nhân này quan tâm nhất chính là
chuyện này, chuyện yêu quái kia có thế nào đối với hắn cũng chẳng có
liên quan.
“Đó là bởi vì một mảnh nhỏ kia đang nằm trong người Hoàng Phủ Việt.” Bùi Mạch Ninh cố găng nói cho xong, nàng đã chẳng còn hy vọng gì với phương thức suy xét của Tư Không Thu Trạm.
Tư Không Thu Trạm nghe nói nàng nói như vậy, làm như hiểu rõ mà gật đầu, lập tức ngước mắt nhìn nàng nói:“Mặc dù là nói như vậy, nhưng đó là chuyện của Hoàng Phủ Việt! Nàng về sau
không được cùng hắn mắt đi mày lại biết không? Ta không thích.”
Tư Không Thu Trạm nhấn mạnh ý hắn không thích rất rõ ràng với Bùi
Mạch Ninh, biểu thị cho một ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Điều này khiến Bùi Mạch Ninh vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ. Có trời mới
biết nàng cũng không thích nhìn Hoàng Phủ Việt, từ đầu đã nghĩ cách
tránh xa y, càng xa càng tốt. Nhưng mà mảnh nhỏ hoa tai lại ở trên người của y, nàng cho dù có làm như thế nào cũng phải cầm về. Nói cách khác,
nếu bị yêu quái kia đoạt đi trước thì biết làm sao đây?
Đột nhiên, Bùi Mạch Ninh cảm thấy đầu óc nhất thời mơ hồ, cau chặt
mày lại, cố nhớ lại xem vừa rồi bản thân nghĩ thoáng qua được điều gì
đó.
Nhấp nhanh môi đỏ mọng, trong lòng nàng có cảm giác bất an mãnh liệt. Nhìn ra cửa, nàng suy nghĩ có nên làm gì đó để mọi chuyện thay đổi hay
không? Có thể là tự mình nghĩ quá nhiều, nhưng thật sự vẫn cảm thấy lo
lắng bất an trong lòng.
Bỗng nhiên, phía sườn tây bốc lên khói đặc cuồn cuộn, Tư Không Thu
Trạm cũng đã nhận ra, khôi phục biểu tình rét lạnh thường ngày, cơ hồ là lập tức chạy vội ra ngoài cửa, chỉ lưu lại một câu: “Nàng nghỉ ngơi trước, ta đi xem thế nào.” Haiz, đây là trách nhiệm của đại sư huynh như hắn mà.
Nhưng mà, sực nhớ ra, hướng kia ở nhân hình như là….. đôi mắt Bùi Mạch Ninh phút chốc sáng ngời….Đó là chỗ của Hoàng Phủ Việt.
Bất an trong lòng như mở rộng thêm, chớp mắt, thật lâu sau, nàng
quyết định xuống giường, mặc lại quần áo một lần nữa, chạy về phía kia.
Là một hồi không lớn lửa, vừa đến kia, liền thấy không ít người chen ở trước cửa. Bùi Mạch Ninh không khỏi bĩu môi mỉa mai trong lòng: cái gì
mà tu tiên nhân chứ? Còn không phải chỉ toàn là những kẻ ưa bát nháo hay sao?
Thật vất vả mới chen được vào, lại thấy trước mắt là một màn hỗn
độn. Nhiều nơi trong viện bị đốt thành tro, ngọn lửa đã được dập tắt
trước đó. Người nguyên bản ở trong đình viên này chính là Hoàng Phủ
Việt, giờ phút này gương mặt của y trắng bệch. Vân Hạc chân nhân tỉ mỉ
giúp y bắt mạch. Dù sao người ở chỗ bọn họ xảy ra chuyện, đương nhiên
bọn họ phải chịu trách nhiệm.
Tư Không Thu Trạm, bộ mặt lạnh lùng chỉ huy xong hết thảy mọi chuyện. Úy Kỳ Dương cũng làm mọi người tản đi hết. Giở chỉ còn lại một nơi rỗng tuếch, Tư Không Thu Trạm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bùi Mạch Ninh.
Trong mắt hắn lóe lên một luồng ánh lửa. Hắn vừa cùng nàng nói xong,
đã lại thấy nàng không nghe lời mà chạy đến đây rồi. Giờ này khắc này,
người nàng đang chăm chú nhìn chẳng phải là tên dã nam nhân kia hay sao?
Cắn chặt răng, Tư Không Thu Trạm dần đi đến phía sau lưng Bùi Mạch Ninh. Một đôi bàn tay to trực tiếp bưng kín ánh mắt của nàng.
“YAA.A.A.. – -” Bùi Mạch Ninh kinh hãi kêu lên một tiếng. Nàng vừa rồi quá mức tập trung chú ý, ngay từ đâu đã không nhận ra hắn đang ở gần.
“Chàng làm cái gì vậy?” Bùi Mạch Ninh sau khi nhìn thấy người phía sau chính là tướng công của mình, lập tức tức giận nói.
Tư Không Thu Trạm nhếch môi, khó chịu nói: “Nàng lại đang nhìn dã nam nhân kia.”
Khóe mắt hơi co giật, Bùi Mạch Ninh nắm tay thành quyền mà ho nhẹ,
lập tức nhìn bốn phía chung quanh, thấy tất cả mọi người đã tiến hành
thanh lí sạch sẽ, mới mở miệng hỏi: “Ta hỏi chàng, hắn xảy ra chuyện gì?”
Tư Không Thu Trạm nghe vậy, đôi mắt lập tức trừng về phía nàng, ánh
mắt kia thẳng tắp lên án nàng: tại sao nàng lại có dám hỏi như vậy?
Nhưng dưới ánh mắt kiên trì của Bùi Mạch Ninh, hắn cuối cùng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Hình như là bị công kích! Ta cùng sư phụ đến nơi đây liền thấy như vậy. Theo như hắn nói, lửa này là chính do bản thân hắn phóng, bởi vì đối tượng
tấn công hắn có vẻ như rất lợi hại. Chỗ ở của hắn lại khá vắng vẻ, cho
nên để mọi người trông thấy mà đến ứng cứu, hắn đã phóng hỏa!”
Tư Không Thu Trạm vừa nói xong, Bùi Mạch Ninh liền cảm giác khóe mắt giật giật. Quả nhiên, linh cảm của nàng đã đúng.
Nàng đăm chiêu mà gật gật đầu, giữa trán nhất thời có chút nhăn lại.
Nếu thật sự là yêu quái kia, chỉ sợ, nó sẽ không dễ dàng buông tha, nhìn bộ dạng của Hoàng Phủ Việt, cùng với cỗ hơi thở kia, đủ thấy mảnh nhỏ
còn chưa có bị nó cướp. Tuy rằng không biết Hoàng Phủ Việt làm thế nào
mà tránh né được tai kiếp này? Nhưng trước mắt, nàng có lẽ không thể lấy được mảnh nhỏ kia, bây giờ việc quan trọng là cần cho người bảo vệ hắn. Yêu quái kia không giống những kẻ kiêng kị Lưu Vân điện khác, vì để
cướp được mảnh nhỏ, có lẽ chuyện gì cũng có thể làm được.
Ngày kế tiếp, vừa sáng sớm Bùi Mạch Ninh đã đi tìm Vân Hạc chân nhân
cùng với Vân Sấu chưởng môn, hi vọng bọn họ coi trọng chuyện này.
Chính là, vừa vào cửa nàng đã nhìn thấy ngay mấy người tụ tập trong
đường. Trừ bỏ Vân Hạc chân nhân cùng với Vân Sấu chưởng môn, Hoàng Phủ
Việt cũng có mặt. Trên khuôn mặt tuấn dật còn có mấy phần tái nhợt,
nhưng so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều.
Hoàng Phủ Việt vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Bùi Mạch Ninh. Theo
phản xạ, y trưng ra nụ cười tự nhân là đánh đâu thắng đó. Chỉ tiếc giai
nhân trực tiếp coi thường sự hiện hữu của y, đi đến trước mặt hai lão
nhân. Y không khỏi sờ sờ lại khuôn mặt tuấn dật của chính mình, từ khi
nào khuôn mặt của y so với hai lão nhân râu tóc bạc phơ còn kém hơn
vậy? Tự cười khổ trong lòng.
“Chưởng môn, sư thúc, các vị có nghe thấy lời nói của ta không? Chuyện này rất nghiêm trọng.” Bùi Mạch Ninh hết sức nghiêm túc nói, lại phát hiện hai vị lão nhân hồ
nghi nhìn nàng, biểu tình cơ hồ không sai biệt là mấy so với Tư Không
Thu Trạm. Nàng nhíu mày, rốt cuộc biết Tư Không Thu Trạm vì sao có biểu
tình như vậy.