Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 54: Gián đoạn liên lạc




Thật sự là gặp phải chuyện không tốt mà!~~ Suốt mấy ngày nay, Bùi Mạch Ninh cứ nằm suốt ở trên giường, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó là nàng lại không khỏi chau mày.

Còn nhớ, ngày đó mắt thấy hắc báo bị thương, yêu quái kia sắp tức giận, nàng vốn đang khó chịu vì say rượu, hơn nữa các mảnh nhỏ hoa tai Lưu Quang ở trong cơ thể không ngừng nháo loạn. Trong lúc nhất thời, nàng phun ra một ngụm máu tươi. Tư Không Thu Trạm đang ra chiêu thì lo lắng tái nhợt mặt, còn tưởng rằng là yêu quái kia âm thầm đánh lén đến nàng. Nhưng, yêu quái kia cảm giác được Vân Hạc chân nhân cùng Vân Sấu chưởng môn đang đến, tự biết sẽ không thể chiếm được tiện nghi gì, liền tung sương mù xám xịt bỏ chạy. Kết quả cuối cùng là nàng nằm trên giường để hảo hảo tĩnh dưỡng.

Ngay cả Vân Dao cũng bị giam lỏng, ai bảa chính nàng ta mang rượu trái cây đó đến cho nàng.

Xoay người xuống giường, vừa rót chén trà uống xong, Bùi Mạch Ninh liền cảm thấy hơi phiền chán mà day day thái dương, trong lòng như bị dồn nén. Yêu quái kia có hơi thở hết sức phức tạp, nàng thậm chí còn chưa thể phán đoán nó đến từ giới nào.

Buông chén trà đã trống không xuống, Bùi Mạch Ninh trở nên nghiêm túc triệu hồi ngũ tinh ma pháp trận. Cả người nàng đi vào trong đó, một đạo ánh sáng bao vây lấy nàng.

“Lục phán quan!” Ánh sáng trước mặt khẽ chớp động, từ từ rơi xuống mà hình thành một đạo thân ảnh không rõ diện mạo.

“Ồ? Là điện hạ sao?” Thanh âm kinh ngạc chen lẫn nghi hoặc của Lục phán quan vang lên. dù sao đây cũng là Diêm Vương đương nhiệm kế thừa Diêm Vương tiền nhiệm còn đang biến mất không thấy đâu.

“Ừ, gần đây Địa phủ có ổn không?” Bùi Mạch Ninh không liên lạc được với lão gia tử, chỉ có thể liên lạc trực tiếp với Lục phán quan. Mọi việc trong địa phủ lúc này đều do Lục phán quan quản lý.

“Điện hạ, ta có chút lo lắng! Thời gian gần đây, mấy tầng địa ngục luôn luôn bị dao động, quấy nhiễu đến Quỷ Hồn cũng không được an bình, cả ngày đều cả kinh sợ hãi! Mặc dù nói không có phát sinh chuyện gì lớn, nhưng mà ta luôn luôn có cảm giác, có phải phong ấn phía dưới đang bị buông lỏng?” Lục phán quan có phần nghiêm túc nói.

“Ngươi nghĩ như thế nào mà lại liên quan đến phong ấn?” Bùi Mạch Ninh nhíu mày hỏi. Chuyện này nàng cũng không có nói cho bất luận kẻ nào, cơ hồ chỉ là lão gia tử không chịu trách nhiệm kia đem nhiệm vụ giao cho nàng, kế thừa vị trí xong, nàng liền rời đi Địa phủ đi tới nhân giới, không ngờ chuyện này Lục phán quan cũng biết.

“À, kỳ thực chúng ta vào xem quan, dù sao đây cũng là một chuyện quan trọng! Thật không ngờ Diêm Vương tiền nhiệm lại không nói gì với ta mà đã vụng trộm rời khỏi Địa phủ đi đến nhân giới.” Lục phán quan vô lực trả lời, thật là hết nói nổi với lão gia tử kia.

Lục phán quan lão là người có địa vị ở dưới Đại phủ này, phụ tá đắc lực cho nhiều thế hệ Diêm Vương, nàng được tuyển làm người thừa kế, cũng là do lão nhân này đề bạt. Chỉ là, lão nói bọn họ…… Trừ hắn ra, chẳng lẽ còn có những người khác?

“Lục phán quan, ngươi đã cùng ai vào xem? Chuyện này còn có người khác biết sao?” Bùi Mạch Ninh cả kinh, cơ hồ là thốt lên hỏi luôn, trong giọng nói không khỏi có phần khẩn trương, lo lắng.

“Điện hạ, người không cần phải lo lắng, kỳ thực……. kỳ thực……” Thanh âm của Lục phán quan đứt quãng truyền đến, thanh âm giống như một tảng băng mỏng, lão chỉ nói nửa câu, thế nào cũng không nói tiếp.

Bùi Mạch Ninh nhăn mày, hơi nóng nảy, lại nhìn thấy ánh sáng trước mặt biến mất, giống như là bị người chặt đứt. Dưới chân ngũ tinh trận pháp cũng nhanh chóng mờ đi trong nháy mắt, từ từ biến mất mà không còn dấu vết gì.

Bùi Mạch Ninh trân trân nhìn, môi đỏ mọng mấp máy, đăm chiêu. Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì đây?

Thời tiết dần dần bắt đầu nóng lên. Mùa xuân sắp qua, mùa hạ đang đến, nhiệt độ trên đỉnh Tử Vi so với dưới chân núi thì thấp hơi vài độ. Gió mát thổi qua, một chút khô nóng, oi bức cũng không có.

Nháy mắt mà cũng đã được một thời gian từ lần nói chuyện cùng Lục phán quan kia, Bùi Mạch Ninh cũng không thấy Lục phán quan liên lạc lại gì nữa, giống như là muốn chặt đứt quan hệ với nàng. Mơ mơ hồ hồ, nàng luôn luôn có dự cảm không tốt lắm.

Nghĩ vẫn cứ nghĩ, ngày lại qua ngày, theo thời gian trôi qua, Tu Chân đại hội cũng đã gần kề. Toàn bộ Lưu Vân điện lập tức trở nên náo nhiệt, rất nhiều phòng khách đã chật kín người.

Như Thụ Lưu phái kia, nàng đã nghe thấy tên ngay từ ngày đầu mới đến kinh đô. Nghe nói đó là môn phái tu chân đối thủ một mất một còn của Lưu Vân điện nhưng cơ hồ lại đến đây rất nhanh. Bọn họ đã ở đây rất nhiều ngày, căn cứ nàng đã nghe thấy không biết bao nhiêu lần câu ‘Không nghĩ qua là…..’, nói ra vẻ cho oai muốn Lưu Vân điện này cho ăn không uống không. E hèm, chẳng qua chỉ là mục tiêu lý tưởng không phải là ‘vĩ đại’ thôi!

Bùi Mạch Ninh đoán rằng liệu có hay không gặp lại người quen, thí dụ cái tên Tấn Hoài chân nhân gì gì kia. Dù sao đã thật lâu nàng chưa có gặp chân nhân nào, tội danh này liệu có bị tố giác hay không nhỉ?

Nàng cũng chỉ là lo nghĩ thôi mà, không ngờ cách mấy ngày, thực sự có nhiều người quen đến cửa.

Như là ngày đó, đang hàn huyên cùng với Vân Dao, đang tản bộ trong hoa viên thì gặp hai huynh muội Công Tôn gia mà trước đó đã gặp trong trấn. Vẫn không thay đổi gì, một người ôn nhu như nước, một người vẫn yêu kiều tùy hứng, bất quá lần này bên cạnh bọn họ không có vị nam tử của Đường môn kia.

Thời khắc bọn họ nhìn thấy nàng, biểu tình kia thật đúng là khôi hài cực kỳ. Công Tôn Duẫn vẫn thật hoàn hảo, chỉ hơi có chút kinh ngạc, hắn ôn nhu mà khen ngợi vẻ đẹp của nàng.

Về phần Công Tôn Ngọc kia thì không dễ đối phó như vậy. Ả lập tức trở mặt, còn chỉ vào mũi nàng nói nàng lừa gạt tình cảm của nàng ta. Có trời mới biết nàng đối với ả có tình cảm gì, hoặc là phải hỏi ả có tình cảm gì với vị công ty mặt hoa da phấn mà nàng cải trang lúc trước?

Bất quá Công Tôn Ngọc còn chưa mắng được mấy tiếng liền bị Vân Dao nói cho đến không còn mặt mũi nào. Bùi Mạch Ninh lúc này mới phát hiện, nguyên lai tiểu sư muội Vân Dao cũng là người có tài ăn nói đến lợi hại.

Cuối cùng, kết cục là Công Tôn Ngọc bị thua, Vân Dao hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang quay lại hỏi Bùi Mạch Ninh muốn thưởng gì cho ả, nhìn mà có chút dở khóc dở cười.

Nhưng thật không ngờ chính là, da mặt Công Tôn Ngọc kia dày đến phi thường. Từ Tư Không Thu Trạm, Úy Kỳ Dương cho đến các đệ tử còn lại trong Lưu Vân điện, thậm chí là các môn phái khác, cứ nhìn thấy ai là mắt ả sáng lên, ba ngày hai bữa lại chạy đến chỗ nam nhân bọn họ.

Nhìn xem, thế này chẳng phải vẹn cả mấy đường hay sao? Thưởng cho ……, nàng Công Tôn đại tiểu thư kia bị định trụ ở lại trong đình viện…. … Ha ha ! Bây giờ, ả đang trừng mắt căm tức nhìn nàng kìa!

Bùi Mạch Ninh chậm rãi đến gần ả. Dưới ánh mắt vẫn còn đang trừng trừng đầy tức giận của ả, lạnh lùng cười, trong nháy mắt, từ thân nàng tản ra khí lạnh như băng, làm cả người Công Tôn Ngọc run lên, lập tức kinh sợ bất định nhìn nàng.

“Công Tôn cô nương, ta đã thấy qua nhiều kẻ không biết xấu hổ nhưng vẫn còn chưa thấy kẻ nào không biết xấu hổ như tiểu thư. Trước kia ta không nói gì, chính là muốn nhìn ngươi diễn ra được trò hay gì khiến ta thấy thú vị một chút. Chỉ tiếc, cử chỉ của ngươi khiến ta phát chán, không muốn nhìn lại.” Bùi Mạch Ninh khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn mắt ả ta kinh ngạc, con ngươi của nàng hơi nheo.

Mắt phượng híp lại, khóe miệng hơi cong, chốc lát lại lộ ra đôi mắt băng lạnh, lại có thêm chút tà mị xinh đẹp, nhìn Công Tôn Ngọc giận như ngậm phải thuốc nổ.

“Ta không để ý ngươi đi quấn quít lấy Úy Kỳ Dương, nhưng đừng có mà xuất hiện trước mặt tướng công ta và ta! Bằng không, lần sau, lần sau chắc chắn sẽ không bị định ở trong này nữa đâu! Phải biết rằng, phu thê chúng ta…khả năng chịu đựng không tốt lắm đâu!” Bùi Mạch Ninh chớp chớp mắt đẹp, cười hì hì nói, ngoài miệng mặc dù đang cười, nhưng trong mắt lại luôn có một mảnh rét lạnh, con ngươi thâm thúy nhìn xoáy vào người đối diện, thật sự làm cho người ta không thể phán đoán nàng là người như thế nào.

Ngay cả một đại tiểu thư trời không sợ, đất không sợ như Công Tôn Ngọc cũng kinh hãi gật gật đầu. Bởi vì ánh mắt Bùi Mạch Ninh nói cho ả biết: nàng nói đều là thật nếu là mình ở còn quấn lấy bên người bọn họ, hậu quả thế nào cũng gánh không nổi.