Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 12: Thành thân




Thành hôn chốn nhân gian, chuyện này chỉ sợ Bùi Mạch Ninh nàng cả đời cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng thôi, chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, cứ để mặc cho mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên vậy!

Đối với việc thành thân, nàng tuy không cảm thấy mâu thuẫn nhưng cũng chẳng có chút hảo cảm nào, chính là chỉ thuận theo số mệnh của cỗ thân thể này thôi. Thế nên, thành thân đối với nàng mà nói, trước hay sau cũng chẳng khác biệt nhiều. Chẳng qua cũng chỉ là từ thiếu nữ chưa kết hôn trở thành phụ nữ đã kết hôn thôi.

-“ Nữ nhi à! Có phải con trách phụ thân lắm đúng không? Trước kia chỉ lo khuếch trương thế lực của Bùi gia mà không yêu thương, chăm sóc cho con ….” Nhìn ma ma làm xong hết thảy mọi chuyện rồi rời đi, Bùi Chính Vũ lúc này mới lặng lẽ cất tiếng.

Đứa nhỏ này chưa từng được nhìn mặt nương. Từ trước đến giờ, vì phải lo lắng cho sự nghiệp của Bùi gia mà ông vẫn luôn không thể hảo hảo chăm sóc cho nữ nhi của mình. Ông đã cho nó một cuộc sống đầy đủ không thiếu thốn gì về vật chất nhưng lại không thể cho nó được sự tự do nên hiện tại mới phải gả cho trưởng tử của Tư Không gia. Nhìn vào có vẻ là môn đăng hộ đối, xứng lứa vừa đôi nhưng người trong thiên hạ này có ai lại không biết Tư Không Thu Trạm là một độc nhân đâu! Hễ đến gần hắn một chút là sẽ bị trúng phải độc khí . Nữ nhi của ông cũng thật kỳ lạ, như thế nào mà lại không hề hần gì khi lại gần hắn. Chuyện này thật sự không biết là phúc hay họa đây?

-“ Phụ thân cả nghĩ rồi! Hôn sự này là do con tự mình chọn lựa, đương nhiên sẽ không oán trách. Sớm hay muộn cũng sẽ phải thành thân chi bằng tự mình chọn lựa một người tiếp nhận được!” Rũ mi xuống, nhắm mắt lại, Bùi Mạch Ninh nhàn nhạt mở miệng.

Đây cũng là việc khiến Bùi Chính Vũ xót xa nhất. Từ sau lần nhảy xuống hồ tự sát đó, đứa nhỏ này dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, cả người đều thay đổi, khó trách ông có chút băn khoăn, lo lắng.

-“ Mặc dù đã xuất giá nhưng con hãy nhớ điều này: Bùi gia vĩnh viễn là nhà của con!” Bùi Chính Vũ thở dài, những gì cần nói ông cũng đã nói. Cho dù người của Tư Không gia kia có như thế nào thì Bùi gia vĩnh viễn cũng là nơi nữ nhi ông quay đầu trở về được.

Lúc này, Bùi Mạch Ninh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến tiên nhân lạc bước trong chốn phàm trần.

…………………………..

Sáng sớm hôm sau, Bùi Mạch Ninh đã bị Tiểu Đào cùng đám ma ma kia kéo dậy. Cái gì mà son bột, nước thơm cứ hướng lên mặt của nàng mà lau lên lau xuống, cho đến khi cả người nàng tỏa ra một khối lãnh khí mãnh liệt, đám ma ma này mới chịu ngưng tay.

Cũng không cần quá khẩn trương phiền phức như vậy, đúng không? Nhìn xem, mỹ nhân cổ đại này hơi thở nhẹ nhàng, thanh thoát, không vương bụi trần, làn da lại trắng nõn, chỉ cần trang điểm đơn giản là đã đẹp lắm rồi, hơn nữa toàn thân lại tản mát ra một khí chất lạ thường làm cả Tiểu Đào đứng bên cạnh nàng cũng nhìn đến ngây người.

Bên ngoài là tiếng nhạc báo hỉ náo nhiệt. Đây là chuyện đại sự của Tư Không gia, tất nhiên là phải làm long trọng, mười phần vẹn cả mười.

Thay hỉ phục, phủ khăn đỏ lên đầu, giờ phút này Bùi Mạch Ninh chỉ cần lẳng lặng ngồi trong kiệu , không phải làm việc gì nữa.Phù, bây giờ mới gọi là nghỉ ngơi.

Kiệu hoa từ từ hạ xuống , không biết chậm rãi du ngoạn qua bao nhiêu con đường mới dừng lại, nàng có thể cảm nhận âm thanh huyên náo ở hai bên cho đến khi cửa kiệu được mở ra.

Một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy tay nàng. Bàn tay có chút run run, người nắm tay nàng dường như có chút không dám tin. Hắn đã lâu không có đụng chạm với ai, và cũng chẳng có ai chạm được đến hắn, vậy mà bây giờ thật không dám tin hắn lại có thể nắm tay một người.

Đôi tay kia có chút ấm áp. Nàng còn cảm nhận được cả những vết chai trong tay của hắn, chắc chắn là do hắn luyện võ nhiều năm mà tạo thành. Ít nhất điều này cũng đã chứng minh rằng phu quân tương lai của nàng không phải là một tên công tử quần là áo lụa.

Nắm tay Tư Không Thu Trạm, nàng từ từ tiêu sái bước vào Tư Không gia. Một khắc nàng bước vào Tư Không gia, bầu không khí bên trong khác biệt hoàn toàn so với bên ngoài. Trong nháy mắt, Bùi Mạch Ninh cảm nhận một được một luồng lãnh ý nhè nhẹ. Đây là một đại gia tộc trống trải. Dưới lớp hỉ khăn, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, không biết vì sao, nàng thật sự rất mong đợi cuộc sống sinh hoạt tại Tư Không gia sau này!

Xung quanh, tiếng chúc phúc vang lên nối liền không dứt. Hai người đứng ở trong đại sảnh được một lúc thì có tiếng truyền báo Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương giá đáo. Tư Không gia quả thật có máu mặt, có thể làm cho cả Hoàng Thượng lẫn Hoàng Hậu đại giá quang lâm, những nghĩ lại dù sao hôn sự này cũng là do Hoàng Thượng khâm điểm.

-“ Nhất bái thiên địa”

-“ Nhị bái cao đường!”

-“ Phu thê giao bái”

-“ Đưa vào động phòng!”

Liên tiếp tam bái, từ lúc bắt đầu nàng vốn chẳng để tâm, nhưng đến lúc này không hiểu tại sao lại có chút bồi hồi, cảm giác không chân thực.