Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 117: Thỏa hiệp




Edit: Meimoko

____

Nghe được thanh âm nữ tử kia, ngay cả Bùi Mạch Ninh cũng nhu hòa đi không ít. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nở nụ cười thật tươi, ngọt ngào, sáng chói như ánh mặt trời. Thật là hiếm thấy! Tư Không Thu Trạm không khỏi có chút ghen ghét. Đúng vậy, hắn cảm thấy ghen tỵ với người được nàng gọi là “ Sư tỷ” kia.

“Sư tỷ đừng nói như vậy chứ? Ta đây chỉ sợ quấy rầy đến cuộc sống hạn phúc ngọt ngào của sư tỷ và sư tỷ phu thôi.” Bùi Mạch Ninh khẽ cười nói. Hai sư tỷ muội bọn họ vốn giống nhau nhiều điểm, tuy rằng tư chất của sư tỷ cao hơn nàng một chút, hơn nữa lại có thân phận đặc thù, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn đặc biệt thân thiết.

“Tốt lắm! Tốt lắm, muội đã lựa chọn ‘Quấy rầy’ chúng ta, vậy khẳng định là có chuyện, mau nói đi.” Thực không hổ là sư tỷ, đoán một cái là trúng ngay.

“Sư tỷ? Tỷ còn nhớ rõ chuyện Ma Vương đời trước không?” Bùi Mạch Ninh cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc nhìn thượng tiên kia. Quả nhiên, sắc mặt của y càng lúc càng khó coi.

“Tất nhiên là nhớ, thế nào?” Nàng cũng không ngờ sư muội liên lạc với nàng là vì chuyện của Ma Vương nên có chút nghi hoặc.

“Là như vậy….” Bùi Mạch Ninh cũng không nhiều lời, đem sự tình đại khái nói rõ ràng một lần. Nàng tin sư tỷ nghe xong là hiểu được.

“Một khi đã vậy thì như lời muội nói cũng tốt! Tam giới luôn luôn cân bằng, Ma giới sớm hay muộn sẽ có Ma Vương mới. Nhớ ngày đó, Khẩu Tử cũng suýt nữa trở thành Ma Đế, nếu không phải hắn không muốn trở về, thì lúc này đã là Ma Đế bao nhiêu năm rồi? Chẳng lẽ lời ta nói như vậy, ông ngoại bọn họ còn muốn đem nhà ta diệt sao?” Càng nói về sau, ngữ khí sư tỷ càng nguy hiểm, thượng tiên sắc mặt cũng trắng hơn tờ giấy.

Bùi Mạch Ninh thấy vui lên trông thấy, ha ha cười, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, sư tỷ nói đều đúng! Ngay cả sư tỷ cũng hiểu vấn đề, vậy mà ta nghĩ mãi cũng không thông vì sao Thiên Giới còn phái thượng tiên đến đây! Nói cho oai chẳng lẽ đến để tiêu diệt Ma đế? Sức mạnh của Ma Đế không thể coi thường được đâu nha! Nếu mị chuyện cứ diễn ra theo đà đó thì thể nào cũng sẽ lại nổ ra một cuộc chiến tàn khốc. Trách nhiệm này liệu một thượng tiên nho nhỏ có gánh vác nổi không?”

Lời này, Bùi Mạch Ninh ngay từ đầu không nói, đó là bởi vì nàng biết, thượng tiên kia nghe không hiểu. Nhưng bây giờ thì khác, thân phận sư tỷ không tầm thường, thượng tiên bởi vì nàng mà sẽ nghe hiểu được.

Quả nhiên thượng tiên nhíu mày tự hỏi, có vẻ như đang tự lượng độ tin cậy trong tình hình hiện tại chiếu theo lời nói của Bùi Mạch Ninh.

“Được rồi, sư muội, muội cũng đừng làm khó thượng tiên kia nữa! Người ta làm công đương nhiên là cứng nhắc, chẳng mấy dễ dàng.” Chậc chậc, thực không hổ là sư tỷ, ngay cả chuyện này cũng đã đoán được.

Bùi Mạch Ninh cười cười, nhẹ nhàng ‘Dạ’ một tiếng. Quả nhiên, mời sư tỷ đến là biện pháp giải quyết chuyện này nhanh chóng nhất.

“Bất quá, tuy rằng ta tin tưởng muội, nhưng ngoại tổ khẳng định không châm chước nhiều lần đâu! Tốt nhất, muội lựa thời cơ dẫn hắn đến Thiên giới một chuyến đi, để cho đế vương hai giới hảo hảo nói chuyện với nhau! Hiện tại tam giới cần nhất chính là sự an bình.” Sư tỷ phân tích, xem như cho ra một kết quả tốt nhất.

“Dạ, nhất định sẽ như vậy! Tạ sư tỷ.” Bùi Mạch Ninh vui tươi hớn hở chấm dứt liên hệ. Haiz, nói chuyện như vậy cũng khiến cải tổ được suy nghĩ của người khác, sớm biết như vậy nàng đã sớm làm, như vậy đỡ lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu.

Người một bên sớm đã nghe đên ngơ ngác nhưng không hiểu chân tướng. Càng nghe họ lại càng thấy tôn sùng Bùi Mạch Ninh, ánh mắt của nàng có thể “thuần phục” cả mấy thượng tiên sao?

“Thượng tiên, lời nói vừa rồi, ngươi hẳn là đều nghe thấy được, có muốn ta lập lại một lần nữa không?” Bùi Mạch Ninh nhàn nhạt cười, giờ phút này nụ cười của nàng tươi tắn hơn ngày thường rất nhiều.

Thượng tiên nghe vậy chán nản, nhưng cũng thật sự suy nghĩ cẩn thận một phen để xem làm như thế nào mới tốt. Tuy rằng y hạ giới đến đây trên danh nghĩa đều là theo ý kiến chung của nhiều thượng tiên, còn trên thực tế, theo suy nghĩ của Thiên Đế thì bọn y không được phép làm chuyện này.

Vừa rồi, thanh âm nữ tử kia, người khác có lẽ không biết là ai, nhưng y thì biết. Thiên cổ tuyệt yêu vang chấn khắp thiên giới, một chuyện nhận thân chấn động trời đất, y làm sao mà không biết được?

Bất đắc dĩ thở dài, thượng tiên nhìn Bùi Mạch Ninh một lúc lâu sau mới thần bí nói một câu khó lường: “Thực không hổ là hậu thế của “hắn”, nhanh mồm nhanh miệng hết sức.”

Bùi Mạch Ninh nao nao, hơi nghi hoặc nhìn về phía thượng tiên, lại thấy thượng tiên mỉm cười, khôi phục bộ dáng bình tĩnh như lúc đầu gặp bọn họ, nói: “Một khi đã như vậy, ta đây sẽ trở về báo cáo với Thiên đế. Chờ Thiên đế xem xét sau, chúng ta tất nhiên sẽ còn gặp lại nhau.”

Nói xong câu đó, cũng không cho Bùi Mạch Ninh có thời gian để hỏi lại, y mang theo vài tên đồng tử, thản nhiên rời Tư Không phủ. Bầu trời như có mây lành bay qua, tầng kết giới dao động sau đó hoàn toàn tan biển, trả lại bầu trời xanh thẳm trên Tư Không phủ.

Kết nối với tiên giới đã được thỏa hiệp, hiện tại còn có chuyện gì mà làm không được.

Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm cũng chẳng để ý đến “ khách nhân” ở đây, trực tiếp đi tra xét. Tư Không phủ hiện tại không thể không có nhân khí bởi vì mọi người trong Tư Không gia đều ở hết đây. Chẳng qua, bọn họ chỉ đang ngủ một cách ngon lành. Không biết khi tỉnh dậy, họ sẽ ngạc nhiên như thế nào.

Tư Không Thu Trạm cùng Bùi Mạch Ninh không nói gì chỉ lắc đầu. Như thế này cũng tốt, bằng không nếu cả nhà tỉnh lại, hai người bọn họ lại chẳng biết giải thích như thế nào cho phải.

Đến quá trưa, người kia vẫn như mọc rễ ở Tư Không phủ, chưa chịu đi.

Đến ngay cả chưởng môn Thự Lưu phái cũng đều vội vội vàng vàng trốn đi rồi. Lão chỉ sợ Bùi Mạch Ninh mất hứng làm thọ niên của lão hoàn toàn tiêu tan. Từ nay, cho dù trời có sập, lão cũng không dám xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, hơn nữa cũng không dám gây phiền toán cho Lưu Vân điện.

Dù sao, Lưu Vân điện hiện thời, trừ bỏ có thượng tiên chiếu cố, lại có thêm một đệ tử là Ma Đế, một Diêm vương Địa phủ. Hai tòa núi lớn để dựa như vậy thì cho dù lão có ba đầu sáu tay cũng không dám động tới.

Hoàng Phủ Việt không nhanh không chậm đi theo sau Bùi Mạch Ninh. Tư Không Thu Trạm giờ phút này đã bị Tư Không Giang lôi đi. Nếu như không phải đang kiểm định lại sản nghiệp của Tư Không gia và thân phận đặc thù của Hoàng Phủ Việt thì y đừng mong đến gần nàng nửa bước.

“Việt vương gia, ngươi đẫ đi theo ta nửa ngày, không thấy mệt mỏi sao?” Bùi Mạch Ninh thật sự chịu không được mà lên tiếng, đáp lại nàng lại là nụ cười rực rỡ như thái dương của Hoàng Phủ Việt. Được rồi, y rất tuấn tú, nhưng nàng trước kia mỗi ngày đều nhìn Phong Kinh Tuyệt trưng bộ mặt yêu nghiệt ra, nhìn quá ngán rồi.

Hoàng Phủ Việt mỉm cười, mực sắc trong mắt sáng bóng chớp động, khẽ thở dài nói: “Ninh nhi, nàng còn giận ta sao?”

Bùi Mạch Ninh nghe vậy, không khỏi đưa tay ôm lấy thân mình, trừng lớn con ngươi hung hăng nhìn Hoàng Phủ Việt. Người này đột nhiên sao lại nói chuyện buồn nôn đến vậy? Chẳng lẽ y không phát hiện nàng đang nổi hết da gà lên hay sao?