Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 114: Ông nói gà bà nói vịt




Edit: Meimoko

________

“Thượng tiên mỗi ngày đều ở thiên giới, chuyện ngài không biết vẫn còn nhiều lắm. Bất quá, chuyện ta thành thân khi nào nhất định phải nói cho người khác biết sao? Đây vốn dĩ là chuyện riêng của bản thân ta mà.” Bùi Mạch Ninh lạnh lùng đáp trả, nửa điểm cũng không thích ánh mắt cao ngạo và coi thường của đối phương. Dường như trong mắt của y, bọn họ chẳng là gì cả.

Khóe miệng Bùi Mạch Ninh hơi hơi gợi lên. Phải không? Như vậy nàng nhất định sẽ dùng hành động thiết thân, nói cho y biết, bọn họ cũng không phải hạng người dễ đối phó

“Thế sao? Nhưng các hạ là Diêm vương Địa phủ, có tiên tịch, đối với chuyện này, Thiên Giới chúng ta đương nhiên cũng sẽ chú ý.” Thượng tiên không mặn không nhạt mở miệng.

Sau đó, y lại liếc mắt nhìn Tư Không Thu Trạm lạnh lùng đứng bên nàng, ánh mắt lóe sáng.

“Các hạ hẳn là rõ ràng, Ma tộc là loại nguy hiểm đến cỡ nào. Ma Vương trước kia đã gây ra bao nhiêu tội ác cho cả phàm nhân lẫn tiên nhân chúng ta! Cho nên, lần này chúng ta nhất quyết sẽ không nương tay.” Y có vẻ như khinh thường Bùi Mạch Ninh không biết tốt xấu. Ý tứ của y khá rõ ràng, rời bỏ người Ma giới, trở về với chính đạo.

Chỉ tiếc, nếu y nói với người khác thì có lẽ còn có tác dụng, nhưng người y đang nói chuyện lại là Bùi Mạch Ninh.

“Người phàm cũng có kẻ tốt kẻ xấu, Ma tộc cũng giống như vậy! Ta cũng đã nghe qua chuyện năm đó, cũng biết chuyện Ma Vương tiền nhiệm tàn ác bị tiêu diệt như thế nào. Nhưng mà, đó chỉ là con sâu bỏ rầu nồi canh, không thể nói tất cả Ma Vương đều giống như vậy.” Bùi Mạch Ninh căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, vẫn hi vọng có thể giảm bớt xung đột trực diện trong chuyện này. Lựa chọn tốt nhất vẫn nên dĩ hòa vi quý đối với đám người này.

Đáng tiếc, Thượng tiên cao ngạo kia lại một chút cũng không hiểu vấn đề mà nàng nói. Có lẽ, ở trong mắt y, chỉ cần là Ma giới thì đều không phải loại tốt đẹp gì.

“Không ngờ các hạ cùng Ma tộc sống chung với nhau một thời gian mà đã bị bọn chúng đồng hóa hoàn toàn. Thật sự khiến chúng ta quá thất vọng! Chẳng lẽ các hạ muốn liên hợp với Ma giới sa?” Thượng tiên kia hơi hơi nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo thẳng tắp hướng về phía Bùi Mạch Ninh.

Bùi Mạch Ninh giựt giựt khóe miệng, thật muốn đập đầu tên thượng tiên này ra xem não của y chứa cái gì không biết?

“Hô, hô, ta nghĩ, có nói bây giờ thì ngài nghe cũng chẳng lọt tao. Nếu có thể, ta hy vọng sẽ được nói chuyện này cùng các vị thượng tiên Thiên giới khác, xem họ có nghĩ giống như ngài không? Trượng phu của ta hiện tại đã là Ma Đế của Ma giới. Từ ngàn vạn năm trước, Ma đế cùng Thiên đế vốn ăn chung một bàn, tuy rằng trước kia Ma giới có đều bị thua, nhưng hiện tại không giống nhau! Ngài cho rằng chỉ một tiểu thượng tiên như ngài cũng có thể đứng ra nói chuyện này hay sao?” Nàng cố gắng chậm rãi nói, bằng không chỉ sợ bản thân xúc động muốn xông lên cho tên thượng tiên này một bài học.

Bùi Mạch Ninh đột nhiên phát hiện, hóa ra nàng cũng có thể xúc động mà đánh mất lý trí. Nhìn xem, Tư Không Thu Trạm nhiều nghe lời, nàng nói hắn đừng nóng nảy tạo xung đột, hắn liền từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng.

“Ngươi….” Thượng tiên hiển nhiên bị lời của Bùi Mạch Ninh nói làm cho tức giận, sự lạnh lẽo trong mắt ngày càng thâm sâu.

“Chuyện này một chút cũng không cần phải kinh động đến bề trên! Những gì Ma Vương đời trước gây ra đủ để chứng Minh rồi.” Thượng tiên lạnh như băng nói, nửa điểm đều không ủng hộ lời nói của Bùi Mạch Ninh.

Bùi Mạch Ninh nhíu mày, xem ra nàng có nói tiếp thfi vị thượng tiên này cũng chẳng nghe thông. Mà thôi, bỏ đi, xem ra cũng cần phải liên lạc với sư tỷ. Nàng không tin, chức vị của tên thượng tiên này cao hơn sư tỷ của nàng.

“Ta không muốn nghe ngài nói những điều vô nghĩa nữa, ngài đã đem người trong Tư Không phủ đi đâu? Chẳng lẽ, thượng tiên cũng có thể đại khai sát giới sao?” Bùi Mạch Ninh hừ lạnh một tiếng. Nơi này hoàn toàn không có hơi người, không biết tên thượng tiên ngu ngốc này đem mọi người trong Tư Không gia đi đâu rồi?

Nhắc tới người trong Tư Không gia, ánh mắt Tư Không Thu Trạm bỗng biến đổi. Đôi mắt màu hổ phách của hắn, chỉ nhè nhẹ tỏa ra hàn khí nhưng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy như bị hãm sâu trong băng sơn.

“Bổn tiên đương nhiên không bào giờ làm chuyện như vậy. Ta chỉ là đem bọn họ tập trung lại một chỗ khác thôi!” Thượng tiên trừng mắt, tức giận nói. Mấy tên đồng tử đứng đằng sau không khỏi liếc nhau một cái. Thật không ngờ vị thượng tiên ngày thường lãnh đạm lại có biểu lộ như vậy. Việc này làm cho bọn họ dược mở mang tầm mắt.

“Ngang nhiên chiếm phủ đệ của người khác, chẳng lẽ đây là tác phong của ngươi?” Bùi Mạch Ninh lạnh lùng cười, một chút cũng không định bỏ qua cho y.

“Bọn họ đều là thân nhân của một tên Ma giới, bổn tiên đương nhiên phải nghiêm gia giám sát. Nếu lại có kẻ sa đọa thì biết làm thế nào đây?” Thượng tiên cao ngạo hất hàm, nửa điểm cũng không cho rằng mình đã làm sai.

Bùi Mạch Ninh đột nhiên cảm thấy, Thượng Kiều Tiên lần trước còn tốt hơn gấp mấy lần cái tên thượng tiên ngu xuẩn hống hách trước mặt. Ông nói gà bà nói vịt, nàng ngán lắm rồi đấy!

Đúng lúc này, tầng kết giới bao bọc bên ngoài đột nhiên dao động, chứng minh có người tiến vào Tư Không phủ.

Thượng tiên hơi hơi nhíu mày, hiện tại Tư Không phủ ngoài người y đang đợi ra thì còn người nào muốn tiến vào?

“Các ngươi đi xem ai đến đây.” Thượng tiên thu liễm cơn tức giận bạo lộ ra bên ngoài vừa rồi, có chút ảo não phái đồng tử thủ hạ đi thăm dò. Nữ Diêm vương này thật sự rất kì quái, ngang nhiên cố chấp muốn giúp Ma tộc. Xem ra lúc sau trở về Thiên Giới, y phải tham tấu về nàng ta, nhưng mà y thực sự có thể làm được việc đó sao?

Bùi Mạch Ninh cùng Tư Không Thu Trạm cũng cảm thấy kỳ quái. Kết giới mặc dù không phải là do bọn họ thiết lập, nhưng một chút dao động của nó bọn họ cũng có thể cảm nhận được. Bên ngoài đúng là có người đến, không biết là ai đây?

Đồng tử rất nhanh trở lại, bình tĩnh bẩm báo nói: “Thượng tiên, bên ngoài có người tới tự xưng là Hoàng Phủ Việt vương gia, mà ngoại nhân đi theo lại có hương khí của Tư Chân giả.”

Đồng tử vừa mới dứt lời, người ở chỗ này đều nhíu mày.

Tư Không Thu Trạm càng lạnh lùng khẽ hừ. Đối với tên dã nam nhân có ý đồ với thê tử của mình, hắn đương nhiên không có chút hảo cảm. Còn về Tu Chân giả kia, nhớ lúc trước đi khi đi vào Tư Không phủ, hai người bọn họ cũng đã nghe qua, chẳng lẽ này người của Thự Tưu phái lại một lần nữa đến Kinh Đô này?

“Thế hả? Vậy cho bọn họ đi vào đi.” Thượng tiên suy tư một chút. Người nhân gian này là người của hoàng thất, nếu không cho vào chỉ sợ lại gây thêm nghi hoặc. Đến lúc đó sự tình làm lớn, y đương nhiên sẽ bị khiển trách.

Đồng tử lập tức chạy đi thỉnh mấy vị không mời tự đến kia vào.

Dưới sự dẫn dắt của đồng tử, mấy người kia chậm rãi đi tới. Đi phía trước chính là người đã lâu không gặp – Hoàng Phủ Việt. Khuôn mặt tuấn mỹ có thêm vài phần thành thục. Xem ra, thời gian qua, Việt Vương gia cũng trưởng thành lên không ít.

Mắt thấy thân ảnh quen thuộc, đôi mắt của Hoàng Phủ Việt bỗng sáng lên nhưng lại chạm ngay đôi mắt màu hổ phách lạnh như bằng đang chằm chằm nhìn vào y, dần dần trở nên ảm đạo. Người bên giai nhân, từ đầu đến cuối không phải là y, chỉ có kẻ kia.