Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 110: Người không ngờ đến




Edit: Meimoko

“Không được! Ta sẽ về đè đầu tên tiểu tử kia bắt nó đến bái đường thành thân.” Mục Viễn bị đảo chủ đại nhân nhìn chằm chằm càng thêm xấu hổ, lập tức cắn răng nghiến lợi nói.

Bùi Mạch Ninh nghe vậy, lập tức nhướn mày trừng mắt qua, không nói gì chỉ liếc mắt nhìn ngoại tổ kính yêu kia. Ngoại tổ vừa thấy, lập tức hồ hồ cười ngốc, nhìn đông nhìn tây nhưng không chịu nhìn nàng, rõ ràng muốn trốn tránh trách nhiệm.

Không nói gì chỉ khẽ hừ, Bùi Mạch Ninh không muốn hôn sự này lại ù ù cạc cạc bị bày ra, lập tức mở miệng nói: “Mục bá phụ, xin đừng gậy đánh uyên ương(1)! Kỳ thực trong chuyện này chỉ có ngoạt tổ của ta ở một bên tình nguyện thôi. Ta từ lúc ở kinh đô Thiên triều đã bái đường thành thân qua. Vị này chính là phu quân của ta. Nhất nữ không hầu nhị phu(2), ta không nghĩ đến chuyện gả thêm một lần nữa.”

Tư Không Thu Trạm cũng thuận thế đi lên phía trước, ngăn trở ánh mắt của Mục Viễn. Hắn khẽ hừ một tiếng, nàng muốn gả thêm một lần nữa thì hắn làm sao có thể chịu đựng nổi.

Mục Viễn kinh ngạc ngước mắt, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tư Không Thu Trạm phóng đại ngay trước mặt, lập tức nghi hoặc nhìn về phía đảo chủ đại nhân.

Đảo chủ đại nhân ha ha cười nói: “Tiểu Viễn, chuyện này thật ra lúc trước ta cũng không rõ ràng, ngươi chớ nên hiểu lầm.” Trên thực tế, lão vốn đã biết trước, nhưng chẳng qua lão không chịu thừa nhận Tư Không Thu Trạm này mà thôi.

Mục Viễn không nói gì, khóe miệng giựt giựt, nhưng cũng đồng thời thở ra nhẹ nhàng. Chuyện phát sinh lúc ban đầu, ông vốn cũng không muốn làm một phụ thân không hiểu đạo lỹ, cho nên vẫn luôn lo nghĩ buồn rầu về vấn đề này. Hiện thời vừa thấy, lại thành ra bản thân mình đã quá lo lắng.

Đảo chủ đại nhân ngượng ngùng sờ sờ mũi, hừ khí nói: “Ta cũng đã gặp tiểu nha đầu kia, bộ dáng hình như cũng không hoan hỉ! Haiza, Trạch tiểu tử thích người ta, nhưng người ta lại không có nửa ý niệm, cho nên ta mới nghĩ đến chuyện tiếp tục hôn sự này.”

Mục Viễn nghe vậy, cũng không khỏi ngượng ngùng. Thạt là, nhi tử nhà mình còn không dám nói chuyện nàng dâu kia chưa chấp nhận nó sao? Nếu chuyện đúng như vậy thì nó quăng mặt mũi phụ thân này đi đâu rồi cơ chứ?

Bùi Mạch Ninh nghe tới nghe qua, nháy mắt cũng chẳng muốn nói thêm gì. Tuổi tác hai người này cộng vào cũng đã nhiều, biết rõ rành rành đối phương có người trong lòng, còn ngoan cố ép người ta vào tình cảnh nan kham sao?

“Nếu không thì, nha đầu, ngươi đi gặp Trạch tiểu tử, nói chưa biết chừng hai người lại hợp ý nhau cũng nên. Trạch tiểu tử kia chưa thấy qua ngươi, cho nên mới đi thích nha đầu khác. Nói không chừng, các ngươi vừa gặp mặt đã……” Đảo chủ đại nhân vừa nghĩ đến một màn gặp mặt kia liền vui tươi hớn hở cười, quên mất một nam nhân lạnh băng nào đó vẫn đang ở đâng oán hận nhìn lão.

Bùi Mạch Ninh theo bản năng nhìn lên khuôn mặt tuấn tú đóng băng của Tư Không Thu Trạm kia, bất đắc dĩ tưởng vỗ trán. Thấy ngoại tổ đã rơi vào bên trong mộng đẹp của bản thân, nàng đoán chắc chuyến này không đi thì không rời hòn đảo này được mất thôi!

Mấp máy môi đỏ mọng, Bùi Mạch Ninh đi cà nhắc ở bên tai Tư Không Thu Trạm nói vài câu. Sau đó, chỉ thấy sắc mặt Tư Không Thu Trạm biến đổi phủ thêm nhiều tầng mây đen hắc tuyến, rồi lại mây chuyển trời quang, như cười như không ngắm nhìn Bùi Mạch Ninh, cho đến khi mặt nàng đỏ bừng ngượng ngịu mới thôi. Lúc này, hắn mới cười cười gật gật đầu, cùng với Bùi Chính Vũ và mấy người kia đi dọn dẹp đồ trong phòng một chút.

“Ồ?” Lúc đảo chủ đại nhân phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy một phòng đầy người đã rời đi phân nữa, trong lúc còn nghi hoặc, Bùi Mạch Ninh đã mở miệng nói trước: “Được rồi, ngoại tổ, ta biết người khẳng định muốn ta đi, ta đây sẽ theo bá phụ đi một chuyến. Nhưng mà nếu đúng như lúc nãy đã nói, chúng ta đều không vừa ý đối phương, người nhất định phải từ bỏ chuyện này rồi để cho chúng ta đi đấy nhé!”

Dù sao nàng tin chắc chắn bản thân sẽ không coi trọng đối phương. Về phần tính cách si tình của đối phương giống như Mục Viễn nói, chắc hẳn cũng sẽ không gặp một lần mà đã yêu, đó còn chưa kể hắn đã có người trong lòng. Nàng tuy rằng xinh đẹp tú lệ, nhưng cũng đâu đẹp tuyệt trần như thiên tiên, khuynh thành tuyệt sắc. Cho nên, kết quả cuối cùng nàng nắm chắc trong tay.

Đảo chủ đại nhân xoắn xuýt nhíu mày, lập tức giống như hạ quyết tâm, gật gật đầu.

Mục Viễn có vẻ như rất cao hứng khi Bùi Mạch Ninh nguyện ý cùng ông đi một chuyến. Trên đường đi về Mục gia, Mục Viễn nói chuyện không ít. Trọng tâm đề tài gần như đều nói chuyện về Phù nhi, mà Bùi Mạch Ninh nghe nghe, cũng biết được một ít chuyện của mẫu thân liên quan đến “nàng”.

Mục gia không ở quá xa, cơ hồ đi không bao lâu thì tới một tòa trang viên tao nhã. Quả thật thường thức của Mục gia không khác gì lão đảo chủ đại nhân, khó trách hai người ý hợp tâm đầu.

Đi vào bên trong, Mục Viễn vẫy vẫy tay, làm cho hạ nhân đứng cách đó chào đón họ lui về.

Cách bài trí bốn phía nơi đây giống hệt như khuôn viên của lão đảo chủ. Bùi Mạch Ninh có phần nghi hoặc. Thấy thế, Mục Viễn hơi xấu hổ sờ sờ mũi nói: “Lúc trước, ta luôn cho rằng Phù Nhi chắc chắn sẽ gả cho ta. Vì nàng, ta cố ý sửa sang tất cả mọi thứ nơi đây giống nhà của Phù Nhi nhất.”

Bùi Mạch Ninh hiểu ra liền gật gật đầu, không ngờ Mục Viễn cho dù đã cưới thê tử, vẫn còn nhớ mãi không quên mối tình đầu thanh mai trúc mã. Thật đúng là một người si tình.

Sau đình lâu, gần tiểu viện một hòn núi giả trong hồ. Giữa mùa hạ, hoa sen trong nước hồ nở rộ thơm ngát, kiều diễm động lòng người, cá bơi qua bơi lại. Thật là phong cảnh mê người.

“Đào nhi, nàng ngoan một chút! Ngón tay nàng bị thương, để ta bôi thuốc cho! Sẽ không đau đâu, ta tuyệt đối sẽ rất nhẹ nhàng.” Thanh âm thanh nhã của nam nhân từ trong tiểu lâu truyền ra, mang theo sự sủng nịch, cũng có phần bất đắc dĩ, đủ biết đó là một nam nhân đã sa chân vào bể tình muôn trùng.

Bùi Mạch Ninh lắc đầu cười khẽ, nam tử như vậy, làm sao dễ dàng di tình biệt luyến? Chuyện ngoại tổ tính toán sẽ không bao giờ xảy ra.

Vừa nghĩ tới thì bên trong đồng thời truyền ra thanh âm làm nũng của một nữ nhân: “Không muốn! Không muốn đâu! Nhất định sẽ đau! Đau lắm, ta không cần bôi thuốc! “

Bước chân Bùi Mạch Ninh phút chốc dừng lại, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn về phòng trong. Thanh âm này làm nàng kinh ngạc không thôi, kiềm lòng không được mà muốn nhanh chân bước vào trong xem.

Xuyên qua phòng khách, thẳng đến phòng trong, quả thực ở trong đó nhìn thấy một nam một nữ.

Nam tử đưa lưng về phía nàng, nhưng thân ảnh thon dài cùng với thanh nhã khí chất này, cũng có thể khiến người ta đoán biết nam tử này tuyệt nhiên không phải người tầm thường.

Nhưng bây giờ, trong mắt Bùi Mạch Ninh chỉ có nữ tử đối diện với chính mình kia. Khuôn mặt quen thuộc giờ phút này đang làm mặt quỷ trêu đùa thiên hạ.

“Tiểu Đào!” Bùi Mạch Ninh kích động kêu lên.

Đúng vậy, nữ tử kia chính là Tiểu Đào mất tích lâu nay hay sao? Lúc trước nàng cũng cho Hồn đi tìm tung tích của Tiểu Đào, nhưng mà tìm thế nào cũng không thấy. Giờ nghĩ lại, lúc đó chỉ tìm ở Thiên Triều, không ai ngờ rằng, Tiểu Đào lại ở trên hải đảo xa xôi này, khó trách tìm mãi không thấy.

Đôi nam nữ nghe thấy tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Bùi Mạch Ninh.

Tiểu Đào sửng sốt, lập tức tỉ mỉ đánh giá Bùi Mạch Ninh từ trên xuống dưới. Ánh mắt xa lạ kia làm cho Bùi Mạch Ninh có chút kinh hãi.

“Ngươi…..!” Tiểu Đào cau mày lại, nghi hoặc nhìn Bùi Mạch Ninh. Ánh mắt ngây thơ vẫn giống như lúc trước, nhưng chỉ nhiều hơn một tia xa lạ.

“Ngươi thoạt nhìn rất quen nha! Ta thích ngươi lắm!” Tiểu Đào phút chốc cười nói, thẳng tắp chạy đến trước mặt Bùi Mạch Ninh. Đôi mắt trong sáng lấp lanh, giống như tiểu cầu nhi muốn đòi thưởng.

Vẻ mặt Bùi Mạch Ninh hiện lên sự phức tạp, nàng không thể nào ngờ Tiểu Đào lại mất trí nhớ.

(1) Gậy đánh uyên ương: Chia cắt và ngăn trở tình yêu nam nữ.

(2) Nhất nữ không hầu nhị phu: Một vợ không hầu hai chồng