Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 108: Ngoại tổ




Edit: Peninam

Beta: Meimoko

Nhưng mà, ông biết nữ nhi của mình thông minh và quật cường như thế nào. Khi đó Bùi Chính Vũ cũng đã xuất sư, lần đó chính là trước hôn lễ của sư muội mà hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nàng luôn quấn quýt bên cạnh cầu xin hắn đem nàng ra khỏi hòn đảo này.

Lúc đó, Bùi Chính Vũ đương nhiên là không chịu, nhưng Phù Nhi khi ấy lại đã có thai, hài tử của nam nhân mà nàng yêu mến. Mà sau này đứa bé ấy cũng chính là Bùi Mạch Ninh.

Có thai, thì làm sao mà gả cho người khác được nữa chứ? Nhìn Phù nhi khóc cầu, hắn vạn bất đắc dĩ đành dẫn nàng rời khỏi đảo, mang về kinh đô, trở về Bùi gia.

Ngày sau, đảo chủ nhất biết chuyện này, hết sức tức giận, giận nàng không để ý đến thể diện phụ thân như hắn, giận nàng hư hỏng đã hoài thai với nam nhân khác trước khi thành thân. Trong cơn tức giận, việc gì cũng có thể làm, đó chính là chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng. Ngay cả Bùi Chính Vũ, ông cũng giận cá chém thớt, chấm dứt quan hệ nhiều năm nay.

Thế nhưng, trong những năm này, không ít chuyện xảy ra, ông vẫn biết, cho dù cách trở đại dương mênh mông, ông cũng không thể nào bỏ mặc nữ nhi ở bên ngoài được. Lúc biết nữ nhi của mình qua đời, ông là thương tâm vô cùng, lại không dám mang cháu gái trở về. Nhất là khi qua nhiều năm như vậy, nữ nhi tính cách quật cường không chịu tha thứ chuyện cắt đứt quan hệ cha con, trước mặt cháu gái cũng không nhắc đến ngoại tổ một lần. Việc này này thật khiến ông tức giận, nhưng cũng chẳng nề hà.

Một câu chuyện xưa như vậy, sau khi nghe xong, làm người ta thổn thức không thôi.

Bùi Mạch Ninh càng hốt hoảng, không ngờ rằng kết quả mình lại không phải là nữ nhi của Bùi Chính Vũ. Bất kể là linh hồn của nàng, hay là khối thân thể này đi chăng nữa.

“Ninh nhi, con có trách phụ thân không?” Bùi Chính Vũ dè dặt cẩn trọng nhìn Bùi Mạch Ninh. Dù sao đã nhiều năm như vậy, nàng là nữ nhi một tay ông nuôi lớn, đương nhiên có tình cảm nồng hậu. Ông vẫn luôn đối đãi nàng như đối với chính con ruột của mình.

“Làm sao có thể như vậy? Người vĩnh viễn là phụ thân của con.” Bùi Mạch Ninh chậm rãi cười, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Dù sao linh hồn vốn dĩ không phải, nàng đâu có tư cách mà tức giận.

Bùi Chính Vũ nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đảo chủ ở một bên lại mất hứng không vui.

“Đương nhiên là phải trách ngươi! Ngươi tại sao có thể cứ như vậy mà đem tiểu tâm can của ta gả ra bên ngoài?” Lão đảo chủ hết sức tức giận, nữ nhi lão không được thành thân, ngay tôn nữ của mình thành thân lúc nào lão cũng không biết, có lẽ, đây mới chính là chuyện khiến lão tức giận nhất.

“Ôi, tại lúc đó tình hình cấp bách, chẳng lẽ sư phụ muốn Ninh nhi gả cho hoàng thất quý tộc kia sao?” Bùi Chính Vũ biết sư phụ mình cũng không thích quý tộc, cũng cố ý nói thêm như vậy.

“Này, này! Đương nhiên là không thể được! Nữ nhi của ta lúc trước không gả được vào nhà tiểu tử kia, bây giờ tôn nữ của ta nhất định phải gả đến đo.” Đương nhiên, “tiểu tử kia”’ chính là chỉ vị hôn phu thanh mai trúc mã không thành thân được với Phù Nhi của lão.

Đã nhiều năm như vậy, người ta tự nhiên cũng sớm đã có gia thất, hơn nữa còn có hậu đại. Nhưng, cũng giống như đảo chủ, người ta cũng nhớ mãi không quên nữ nhân quật cường kia, mới đánh tiếng với lão đảo chủ. Họ cũng đã sớm biết đến tồn tại của Bùi Mạch Ninh, biết đâu lại nối tiếp được mối duyên dang dở trước kia.

“Không được! Ta quyết không đồng ý.” Con ngươi màu hổ phách trong suốt củaTư Không Thu Trạm giờ phút này tràn đầy tức giận, hiện lên ngọn lửa cháy ngùn ngụt. Hắn đã nói, hòn đảo này không nên tới, nếu không phải đối phương là ngoại tổ phụ của thê tử hắn, hắn đã sớm cho lão nhân biết tay rồi.

“Cái gì? Nàng là tôn nữ của ta.” Đảo chủ dựng chòm râu bạc, trừng mắt nhìn Tư Không Thu Trạm.

“Phải không? Ta chỉ biết là, nàng là thê tử của ta, hơn nữa thê tử của ta có vẻ như còn không nhận thức ngài đâu.” Tư Không Thu Trạm lạnh lùng hừ khẽ một tiếng, gắt gao ôm Bùi Mạch Ninh vào lòng, càng hận vị hôn phu mà trong hôn ước kia đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi!” Đảo chủ quả nhiên bị tức đến, lập tức tội nghiệp nhìn Bùi Mạch Ninh, chỉ hy vọng nàng cho chút phản ứng, nhận biết ngoại tổ này.

Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ thở dài, một già một trẻ này thật đúng là có đủ khó trị.

“Được rồi, các ngươi không cần tranh luận nữa.” Bùi Mạch Ninh nhìn đảo chủ, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Ngài muốn ta kêu ngài một tiếng ngoại tổ, có huyết mạch tương liên, ta đương nhiên sẽ kêu một tiếng này.”

Một câu như vậy, quả thực làm cho lão đảo chủ cao hứng vui tươi hớn hở, lập tức lại khiêu khích liếc mắt nhìn Tư Không Thu Trạm. Haiz, lão nhan già này cũng nên đổi thành Lão Ngoan Đồng đi. Cái gì mà tình nghiêm khắc và bảo thủ chứ? Lúc nữ nhi không còn trên cõi đời này, chẳng phải lão cũng hối hận đấy thôi!

“Bất quá…..” Nàng còn chưa nói xong đâu: “Ta đích xác là đã thành thân, hơn nữa chính là gả cho hắn.” Chỉ chỉ vào Tư Không Thu Trạm bên cạnh. Quả thực, nàng thấy sắc mặt Tư Không Thu Trạm cũng dịu lại nhiều.

“Ta cũng không muốn gả cho người khác!Đối với trượng phu hiện tại, ta rất hài lòng.” Phải nói, một người nam nhân đã đủ phiền, nàng không muốn kiếm thêm phiền chán vào người.

“Nhưng là…..” Đảo chủ cau chặt mày, có vẻ như còn muốn nói điều gì.

Bùi Mạch Ninh một ánh mắt trừng đi qua, mắt phượng híp lại, giống như nỉ non nói: “Chẳng lẽ người còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao? Lúc trước nữ nhi của người cũng chính vì bị bức hôn thế này nên mới bỏ đi, con người ai cũng đều cũng có suy nghĩ độc lập, tình yêu miễn cưỡng ép buộc sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc.”

Một câu này nói xong, quả thực sắc mặt lão đảo chủ đại biến, cả người phút chốc trở nên tái nhợt, người cũng hơi giật giật. Bùi Chính Vũ lập tức lo lắng chạy tới.

Khoát tay, đảo chủ cười khổ lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ là cảm thấy ta còn kém so với tôn nữ của ta, nàng thấu hiểu vấn đề, phân tích rạch ròi trong khi chính ta g vẫn nhìn không thấu. Quả thật, lúc trước nếu ta không ngang ngược, Phù nhi cũng sẽ không thể một đi không trở lại, một màn cuối cùng kia, ta cũng không phát hiện. “

Lão đảo chủ lã chã rơi lệ, đó là tưởng niệm đối với nữ nhi của mình, cũng là hối hận chuyện năm đó. Không người lên tiếng nữa, đại sảnh tràn đầy bi thương nhàn nhạt, cho đến bình minh

Đảo chủ tuy nỉ non nói một phen, quay đầu lại tinh thần tốt hơn nhiều, giống như mọi oán giận đều tiêu tan. Thật đáng mừng chính là lão lại cũng không đề cập đến chuyện hôn ước kia. Nhưng lão lại chuyển hướng sang quan sát thật kỹ tôn nữ tế*. Hừ hừ, dù nói thế nào, cũng phải hảo hảo quan sát một phen, chỉ nhìn không được, lão cần phải kiểm chứng, không thể để tôn nữ của mình chịu thiệt thòi nếu có trượng phu chẳng ra gì.

Cũng may Tư Không Thu Trạm không biết lão nhân đang suy nghĩ gì, bằng không, sớm đã mang Bùi Mạch Ninh rời khỏi hòn đảo này rồi.

*tôn nữ tế: cháu rể