Edit: Mẹ Đốp
Beta: Meimoko
Bùi Mạch Ninh không hề nóng ruột muốn nhúng tay ngay vào trận đấu
này, ngược lại nàng đứng ở một bên cẩn thận quan sát, cố gắng tìm nhược
điểm trí mạng của Quỷ Vương.
Ba chưởng lực cường hãn hình thành một
đạo quang ảnh đầy sát khí nhắm thẳng về phía Quỷ Vương. Quỷ Vương có vẻ
không chống đỡ nổi. Y luôn cho rằng thực lực của mình cao hơn nhiều so
với bọn Diêm Vương trẻ cùng Yêu Đế này, nhưng ngoài ý muốn lại có thêm
một Tư Không Thu Trạm tham gia vào. Tư Không Thu Trạm này hình như có
sức mạnh khá cường hãn, mang theo hơi thở của Ma tộc. Ma giới cùng Thiên giới ngàn năm nay luôn đối đầu. Nhiều thế lực cùng tập kích một lúc thế này, Quỷ Vương đương nhiên không tiêu hóa nổi.
Tư Không Thu Trạm càng đánh càng hăng, loan đao lên lên xuống xuống,
từng đạo quang ảnh trắng xanh đánh úp về phía Quỷ Vương. Hắc vụ giống
như bị chém đứt, phảng phất như không còn công dụng gì nữa, càng không
thể nổi lên. Bởi thế mới nói, Viên Nguyệt loan đoan chính là một binh
khí thần diệu của Tam giới.
Quỷ Vương nổi giận, con ngươi màu đỏ tươi càng thêm đỏ, hiện tại cục
diện đảo ngược, y bị vây hãm tứ phía. Y bi phẫn, thiếu chút nữa, chỉ
thiếu chút nữa thôi là y đã có thể cứu sống nữ nhân mà y yêu. Y không
cam lòng, thật sự không cam lòng!
Con ngươi màu đỏ tươi đột nhiên chuyển hướng quét thẳng về phía Bùi
Mạch Ninh. Đó chính là hung thủ đã giết con của mình, cho dù bản thân
không yêu mến đứa nhỏ đó, nhưng suy cho dùng đứa nhỏ đó vẫn là do nữ
nhân mình yêu dùng mạng sống để sinh ra! ~ Giờ khắc này, trong mắt của y chỉ có duy nhất mục tiêu là Bùi Mạch Ninh. Cho dù phải chết, y cũng sẽ
đem nàng tán hồn nát vía.
“Khè, khè, khè….” Quỷ Vương phảng phất như đã nghĩ thông suốt, từng đợt tiếng cười thông thiên lại vang lên. Thừa dịp mọi người không
chú ý, Quỷ Vương vận dụng toàn bộ sức mạnh có trong người hất văng ba
người kia ra, nhằm thẳng phía Bùi Mạch Ninh mà xông tới.
Một đạo hắc vụ lập tức bao trụ lấy Bùi Mạch Ninh, khiến nàng cứng ngắc không thể động đậy.
Một luồng chân khí cực mạnh bủa vây, Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ giựt
giựt khóe miệng. Quả nhiên là phụ tử, Quỷ Vương cùng yêu quỷ thật ăn ý,
dù có phải hủy nguyên thần cũng nhất quyết kéo nàng đồng quy vu tận.
“Ninh nhi!” Tiếng Tư Không Thu Trạm gào thét ở một bên, con ngươi màu hổ phách tràn đầy bất an lo sợ.
Không được! Hắn tuyệt đối không thể chỉ biết đứng nhìn một màn giống
lúc trước tái xuất hiện. Kình phong như lưỡi đao quét đến, Tư Không Thu
Trạm vẫn bình thản không có cảm giác gì, chỉ nhằm hướng hắc vụ phía Bùi
Mạch Ninh mà xông tới.
Tay hắn nắm thật chặt Viên Nguyệt Loan Đao, những ngọn gió cứa vào da thịt đau đớn nhưng hắn cũng không chùn bước.
Bị bao phủ ở trong sương mù, Bùi Mạch Ninh tuy rằng không thể động
đậy, nhưng không đến mức không có cảm giác. Ở phương hướng này, nàng
hoàn toàn nhìn thấy hết thảy mọi hành động của Tư Không Thu Trạm. Trong
lòng không khỏi tê tái, mở to mắt nhìn hắn, chỉ hy vọng hắn đừng đến gần nữa. Hắn chẳng lẽ không nhìn thấy quần áo của mình đều bị cứa rách,
huyết nhục mơ hồ một mảnh rồi hay sao?
Nguyên thần bạo liệt của Quỷ Vương hiện ra, cổ lực lượng kia, đủ để san bằng nơi đây thành bình địa.
Trong lòng nôn nóng cực kỳ, Bùi Mạch Ninh thầm nghĩ, không thể ngồi
yên chờ chết. Mắt phượng biến đổi, rồi chậm rãi nhắm lại, ở trong lòng
đọc thần chú gọi Hồn đến.
Cấp bậc của Hồn chính là cấp nguyên lão. Người khác có lẽ cũng không
nhìn ra, chỉ xem Hồn như một u hồn bình thường đặc biệt hơn một chút,
nhưng ai cũng không biết, Hồn chính là thánh thú ngàn năm tại Địa phủ.
Hấp thu linh khí gần ngàn vạn năm tinh hoa của Địa phủ cùng với dưng
dực trong thiên địa mà thành thánh thú. Cổ lực lượng kia, nói thật,
không phải vị Diêm Vương nào cũng có thể khống chế được, cũng không phải ai cũng đạt được sức mạnh như Hồn, đến ngay cả lão gia tử cũng không có được.
Tình cảnh bây giờ, Bùi Mạch Ninh đành phải buông xuống bất an trong
lòng, bắt đầu kêu gọi Hồn đến. Nàng đương nhiên phải thử nhìn một chút.
Dưới sự triệu tập của nàng, Hồn đã đến. Hồn có thể cảm giác được trong lòng chủ nhân đang xao động.
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Bùi Mạch Ninh, nàng mở mắt, nhìn thấy con ngươi sáng chói lẩn quẩn trong đám hắc vụ kia.
“Hồn, chỉ có ngươi là có thể giúp ta! Đến, vì ta, hãy thể hiện sức mạnh của mình đi.” Bùi Mạch Ninh nhìn thật sâu vào con ngươi sáng chói kia, trong lòng đang cùng Hồn trao đổi suy nghĩ.
Con ngươi chớp chớp, Hồn hình như cảm thấy nghi hoặc. Chung quanh khí áp mỗi lúc một đè nén, nhưng Bùi Mạch Ninh vẫn không buông tay. Nàng
nhìn thật sâu vào Hồn, muốn truyền suy nghĩ từ trong đầu mình sang cho
Hồn. Hồn có vẻ như cũng cảm giác được nàng muốn nói điều gì. Dù sao,
trong ngàn vạn năm, chỉ có Bùi Mạch Ninh là phù hợp với Hồn nhất, và chủ nhân mà Hồn thích nhất cũng chỉ có duy nhất Bùi Mạch Ninh.
Vẫn ở trong tình cảnh như vậy, nhưng Bùi Mạch Ninh hiện tại lại cảm
thấy cả người dễ dàng hơn đôi chút, mỉm cười, toàn thân cứng nhắc bây
giờ cũng mềm ra chút ít.
Một luồn khí lực mới sinh ra khiến Bùi Mạch Ninh không tự chủ được mà hưng phấn lên không ít.
‘Đúng vậy, chính là như vậy! Hồn, ngươi tin tưởng ta , ta cũng tín nhiệm ngươi, xuất ra lực lượng của ngươi đi nào! Để cho ta xem ngươi
cường hãn đến như thế nào? Để xem ngươi có thể bảo vệ được ta hay
không?’ Hàm xúc suy nghĩ mang theo một chút nũng nịu, đó là sự tinh
tưởng đối với người bạn đồng hành. Thánh thú cho tới bây giờ đều là bạn
đồng hành từ nhỏ đến lớn của nàng, và người bạn thân cận nhất chính là
Hồn. Từ nhỏ cùng nàng nói chuyện phiếm cũng chính là Hồn, cho dù có Tư
Không Thu Trạm, Hồn ở trong lòng nàng vẫn chiếm một vị trí không phải
tầm thường.
Đó là một sự tin tưởng vững chắc, làm cho hHồn cảm nhận được. Cảm
giác nhè nhẹ đột nhiên nổ tung, sức mạnh phóng ra quá nhanh, ngay cả Hồn cũng khó chịu, không nhịn được mà phát ra tiếng ô ô nhỏ.
Ô! Thật khó chịu! Hồn rất cần một thứ gì đó giúp nó tiêu tan cảm giác “ bành trướng” trong cơ thể.
Đồng tử màu mực của Quỷ Vương cũng phát hiện ra Hồn. Một luồng sức
mạnh đánh thẳng vào, lập tức con ngươi phát sáng của Hồn sáng đến mức
chói lòa.
Nguyên thần dâng cao đạt đến mức khủng khiếp lại bị Hồn một ngụm nuốt lấy. Hồn từ từ cắn, ~ Hô hô… thật thoải mái, chính là cỗ lực lượng
này!! Thích lắm! Nó rất thích!!
Hồn không ngừng cắn nuốt sức mạnh của Quỷ Vương. Nguyên thần vỡ tan
cũng không đau đớn bằng hiện tại, Quỷ Vương thê thảm kêu lên. Sức mạnh
bị nuốt, nguyên thần bị cắn nuốt, kình phong cùng hắc vụ xung quanh cũng đang dần dần tan biến.
Tư Không Thu Trạm nương theo tình thế mà giáng mạnh một đạo xuống.
Quỷ Vương không còn kêu thét cũng chẳng chút giãyg giụa. Từng miếng,
từng miếng từ thân xác của Quỷ Vương cứ như vậy đang bị Hồn cho nuốt
xuống.
Bùi Mạch Ninh cảm thấy thân thể buông lỏng rồi được ôm vào lồng ngực quen thuộc.
“Ninh nhi! Hàn hảo, nàng không có việc gì.” Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng thở ra. Hắn ôm chặt lấy nàng, mặc dù có chút khiến
nàng cảm giác hít thở không thông, nhưng đủ khiến nàng thả lỏng toàn
thân, ôn nhu mỉm cười.
“Ách….” Yêu Đế cùng Phong Khinh Tuyệt trợn mắt há hốc miệng nhìn Hồn không ngừng ‘Ăn’ , giống như nó bị bỏ đói lâu lắm rồi.
Bọn họ không ngờ đường đường một thế hệ Quỷ Vương lại có kết quả cuối cùng như thế. Phong Khinh Tuyệt cũng không thể nào ngờ tới, từ nhỏ nhìn Hồn, hắn không nghĩ Hồn lại lợi hại đến vậy. Lợi hại đến mức chính hắn
còn cảm thấy rùng mình, giật giật khóe miệng.
Thế nhưng, cho dù có như thế thì kết quả sau cùng vẫn là quan trọng
nhất. Mọi chuyện tốt đẹp trở lại, Quỷ Vương xem như đã giải quyết triệt
để. Lần này Quỷ Vương không phải bị trấn áp, mà là đã bị nuốt sống hoàn
toàn không còn một mảnh. Thánh Thủy hoàn hảo chưa bị Quỷ Vương dùng đến
được tìm thấy bên trong sơn động. Thậm chí, bọn họ còn tìm được cả thi
thể Yêu Vương lúc trước. Yêu Đế cắn răng nghiến lợi đem thi thể kia đốt
cháy không còn một mảnh, xong rồi mới hài lòng hừ hừ một tiếng. Cuối
cùng cũng không còn gì lo lắng nữa rồi.