Nữ Đế Xinh Đẹp: Bảy Phu Tranh Sủng

Chương 1: Cổ mộ ngàn năm




Cảnh ban đêm đen như mực, một vòng loan nguyệt đọng lại ở phía chân trời, bị mây đen che khuất, làm cho màn đem càng thêm yên tĩnh cùng quỷ dị.

Bốn phía sơn mạch bị màn đêm bao phủ, mông lung lộ ra một mảnh thần bí, trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng cú mèo kêu thê lương, làm cho người ta nghe xong sởn hết cả gai ốc.

Lúc này, bốn bóng dáng tại trong rừng cây xuyên qua, trong tay cầm đèn pin, ngọn đèn từ xa đến gần, bổng nhiên ngừng lại.

"Đến rồi, chính là chỗ này." Một nam nhân thân hình cao lớn, vẻ mặt ngưng trọng,  tay cầm đèn pin chỉ vào cách đó không xa nói.

Ánh đèn sáng ngời chiếu sáng tại nơi cỏ khô lộn xộn chồng chất lên nhau, lờ mờ có thể nhìn thấy một phần của Mộ Bia hoang tàn.

"Ừ, không có sai, chính là chỗ này." Một nữ tử xinh xắn lanh lợi bên cạnh nam tử nói, thanh âm thanh thúy, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm địa phương ngọn đèn chiếu sáng.

Hai trung niên nam tử khác một cao một gầy nhìn xem Mộ Bia, trong mắt lộ ra kinh hỉ đi về phía trước vài bước, cầm đèn pin trong tay đối với bốn phía cổ mộ đánh giá cẩn thận.

Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo một tia âm hàn khí, nữ tử nhịn không được rùng mình một cái, trong nội tâm ứa ra khí lạnh, bàn tay nhỏ bé kéo nam tử bên người, sợ hãi nhìn qua xung quanh rừng cây tối đen như mực.

"Như Hải, ta có chút sợ."

Nguyễn Như Hải cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nữ tử, đem độ ấm truyền cho nàng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cổ mộ, trong mắt lộ ra hưng phấn cùng thần sắc tham lam: "Đừng sợ, có ta, Mộng Tâm, chỉ cần đạt được bảo bối nơi đây, chúng ta có thể đính hôn rồi."

Nguyệt Mộng Tâm lo lắng nhìn bạn trai mình, trong nội tâm có một tia hối hận, đồng thời xen lẫn bất an,mi mắt phải của nàng nãy giờ vẫn nhảy lên liên tục.Nàng cùng bạn trai đều học ngành khảo cổ học, trong lúc vô tình đến phụ cận tiểu sơn thôn du ngoạn, phát hiện chỗ cổ mộ này, lúc ấy hai người vừa mừng vừa sợ, khi nàng nói muốn gọi điện thoại cho khảo cổ đạo sư báo cáo nhà bảo tàng đến khai quật, bạn trai nàng lại ngăn lại.

Không nghĩ tới bạn trai tìm hai người trong nghề trộm mộ đến trộm chỗ cổ mộ này, nàng biết rõ đây là phạm pháp, nhưng không thể nhịn được bạn trai dỗ ngon dỗ ngọt, cho nên một đoàn người mới tới đây.

Trong núi gió lạnh làm cho cây cối,bụi cỏ dao động, "Ào ào xôn xao" rung động, lộ ra vài phần u ám, Nguyệt Mộng Tâm trong lòng một hồi sợ hãi, tuy nhiên học chính là khảo cổ, cũng đi theo đạo sư cùng một chỗ thực tập qua, bất quá đêm hôm khuya khoắt đến đào cổ mộ người ta,sao không sợ hãi cho được.

Tay dùng sức nắm chặt tay bạn trai, trong nội tâm bất an càng tăng thêm, nghĩ đến về sau có thể đi kết hôn cùng Nguyễn Như Hải,làm cho bất an trong nội tâm ổn định trở lại.

Nguyễn Như Hải kéo tay Nguyệt Mộng Tâm hướng cổ mộ đi đến, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào, cổ mộ này có mở được không?"

"Không có vấn đề."Nam tử nhỏ gầy, lớn lên xấu xí, một đôi mắt chuột không ngừng chuyển động,ánh mắt hèn mọn bỉ ổi thỉnh thoảng rơi vào trên người Nguyệt Mộng Tâm.

Nguyệt Mộng Tâm trong mắt lộ ra không vui, có chút nhíu mày.Một ngày hôm nay  con mắt của người này thỉnh thoảng hướng về trên người mình, nếu không phải cùng nhau tới đây đào cổ mộ, nếu như bình thường nàng đã sớm đem hắn ném qua vai để lại cho hắn trí nhớ "Thật dài".

"Cổ mộ này chưa có ai trộm qua, là một cổ mộ lớn, vật bồi táng nơi đây nhất định không ít." nam tử cao lớn khuôn mặt trắng bệch vô cùng hưng phấn lộ ra vài phần huyết sắc, hai mắt hiện lên hào quang khác thường,ánh mắt nhìn nam tử nhỏ gầy bên cạnh.

Loại ánh mắt này chỉ có hai người bọn họ biết, nam tử nhỏ gầy đáp lại ánh mắt người nam nhân cao lớn, sau lại rơi vào trên người Nguyệt Mộng Tâm ánh mắt càng thêm nóng rực.

Hai người là cao thủ trộm mộ nổi danh, không hiểu phong thuỷ học, chỉ biết tìm một ít bia đá, tàn tích cổ mộ, trộm được không ít cổ mộ lớn, người nam nhân cao lớn biết sử dụng hỏa dược,biệt hiệu " Dạ Hỏa",còn tên nam nhân nhỏ gầy,đừng xem bề ngoài hắn nhỏ gầy như vậy, khí lực của hắn lại lớn kinh người, cửa quan tài nặng nề đều do hắn ra tay, biệt hiệu "Toản Thiên Thử".

"Chúng ta bắt đầu đi, bất quá lúc trước chúng ta đã nói, đồ vật bên trong chúng ta mỗi người một nửa." Nguyễn Như Hải nhìn chằm chằm hai người, một lần nữa vẻ mặt nghiêm túc cường điệu nói.

"Huynh đệ, điểm ấy ngươi yên tâm, lúc chúng ta quyết định tới nơi này đều đã nói qua."Dạ Hỏa đối với Nguyễn Như Hải cười cười, rất có ý tốt an ủi vỗ vỗ bả vai hắn.

Khuôn mặt trắng bệch của Dạ Hỏa tươi cười,ở trong mắt Nguyệt Mộng Tâm có chút hốt hoảng, trong nội tâm bất an tăng thêm vài phần, trực giác nữ nhân làm cho nàng có chút không tin hai người này.

Ba người lập tức đem ba lô trên người tháo xuống, xuất ra công cụ phân công hành động, đào đại động ước chừng bỏ ra ba, bốn giờ, ba người đầy người đều là bùn đất, đầu đầy mồ hôi, khi xẻng của Toản Thiên Thử đào tới phần gạch mộ, trên mặt ba người đều lộ ra kinh hỉ.

Dạ Hỏa dùng thuốc nổ chôn xuống, châm lửa, "oanh" một tiếng, Nguyệt Mộng Tâm cảm giác đất dưới chân mình đang run chuyển. Một lát sau bốn người nhìn thấy cửa động bị nổ mở ra, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, tay cầm đèn pin đi qua, bên trong tối sầm nhìn không thấy đáy.

"Mộng Tâm, ngươi đợi ở đây đi, ba người chúng ta xuống dưới." Nguyễn Như Hải đối với Nguyệt Mông Tâm một bên nói.

Hắn biết rõ bạn gái sợ hãi, vẫn là đứng ở phái trên trông chừng tốt hơn, đến lúc đó nếu có tình huống ngoài ý muốn, như vậy cũng ứng đối tốt.

"Không, Như Hải, ta muốn cùng với ngươi đi xuống dưới." Nguyệt Mộng Tâm trong nội tâm dấy lên cuồng nhiệt, nàng muốn chứng nhận thân phận chủ nhân của cổ mộ này, còn có đại lượng vật bồi táng là cái dạng gì.

Nguyễn Như Hải nhìn nàng,sững sờ một lúc liền thoải mái, cùng một chỗ học tập khảo cổ tự nhiên cũng rất hiếu kỳ muốn xem cổ mộ, trong nội tâm do dự là có nên mang nàng xuống dưới hay không.

Toản Thiên Thử cùng Dạ Hỏa liếc nhau một cái, trong mắt lộ ra hào quang bí hiểm, hai người tươi cười đầy mặt.

"Ta xem hãy để cho Nguyệt tiểu thư cùng xuống đi, nơi đây vắng vẻ, cách thôn lại xa, bình thường cũng không có ai đến, ha ha, không có chuyện gì đâu." Toản Thiên Thử đắm đuối nhìn chằm chằm nguyệt Mộng Tâm nói.

Nguyệt Mộng Tâm liếc Toản Thiên Thử, nàng rất muốn đem tròng mắt nam nhân này tháo xuống, cái ánh mắt kia giống như chính mình cái gì cũng không có mặc, bại lộ ở trước mặt của hắn, làm cho nội tâm nàng cực kỳ không thoải mái.

"Vậy được rồi."Nguyễn Như Hải nhẹ gật đầu, lại quay đầu nhìn xem cửa động tối đen, trong nội tâm lộ ra khẩn trương cùng sợ hãi, mãnh liệt cắn răng, cổ nhân nói: người vì tiền mà chết, chim chết vì ăn, lần này hắn đánh cược một lần, vì tương lai của mình.

Toản Thiên Thử đi vào trước, Nguyễn Như Hải đi theo đằng sau, Nguyệt Mộng Tâm, cuối cùng là Dạ Hỏa,.Bước vào cửa mộ bốc lên một mùi hôi thối, vài đạo gió lạnh thổi qua, nghe thấy làm cho người ta muốn buồn nôn, tay chân một hồi lạnh run.

Trong lòng mỗi người xen lẫn các loại tâm tình, khẩn trương, sợ hãi, sợ hãi, còn có hưng phấn...

Tiếng thở dốc của mấy người không ngừng tăng thêm, mồ hôi trên trán như mưa  lăn xuống, mộ đạo hơi thở quái dị ngưng trọng ở bên trong lộ ra.Đi đến một cửa đá bị phong bế, trên cửa đá điêu khắc vài cái chữ to, dùng chính là màu đỏ tươi như máu, viết rất là quái dị lộ ra một cỗ tà khí.

Nguyễn Như Hải cầm lấy đèn pin chiếu sáng cửa đá điêu khắc, Nguyệt Mộng Tâm trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, mở miệng phiên dịch nói: "Người tiến vào, chết."

Mấy người hít sâu một hơi, cảm giác bên trong cổ mộ này lộ ra cổ quái, một hồi gió lạnh thổi qua, lại làm cho bốn người nhịn không được đánh rùng mình một cái, bất quá đạo lý thịt mỡ tới tay chẳng lẽ nào không ăn.

Dạ Hỏa đem thuốc nổ trãi đầy xung quanh, đem cây đuốc ném lên cửa đá, oanh một tiếng, cửa đá bị nổ sập một nửa, thời gian trôi qua mùi thuốc súng dần dần tản đi, bốn người nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng nhau hướng về phía bên trong mộ đi tới.

Đèn pin chiếu sáng, ở bên trong lăng mộ tất cả đều là vàng bạc khí cụ bằng đồng, làm hoa mắt bốn người, trong mắt Dạ Hỏa cùng Toản Thiên Thử đều lộ ra vẻ tham lam, bọn hắn chưa từng gặp qua vật bồi táng như vậy, tùy tiện xuất ra một cái đều là giá trị liên thành.

Nguyễn Như Hải một hồi kích động, có những bảo bối này, mình chính là phú ông, cả đời ăn mặc không lo, nghĩ tới đây, thân thể nhịn không được run run, đi lên phía trước đem một cái kim mã cầm vào tay, con mắt trợn lên nhìn xem kim mã vô cùng khéo léo, trên mặt tràn đầy tươi cười đắc ý.

Nguyệt Mộng Tâm có chút kích động, một đôi con ngươi lưu chuyển lên dị sắc, ánh mắt rơi vào quan tài cách đó không xa, cẩm thạch phố cung giường, quan tài cũng là cẩm thạch, phía trên điêu khắc hình Phượng Hoàng, nàng muốn biết nơi đây chôn cất chính là người nào?

Thân thể không tự chủ được tiến lên, hướng về quan tài đi đến, mắt lộ ra tán thưởng, cái này là văn hóa ngàn năm trước, thời đại sáng chói lưu cho hậu nhân phỏng đoán.

Nguyệt Mộng Tâm đi đến quan tài đứng lặng quan sát, tự nhiên khiến cho Toản Thiên Thử chú ý, Toản Thiên Thử lặng lẽ đến bên cạnh của nàng, nịnh nọt mà nói: "Nguyệt tiểu thư, muốn xem sao? ta giúp ngươi mở ra nhìn xem."

Nhìn nữ nhân này, hắn liền thèm chảy nước miếng, người không những lớn lên xinh đẹp, còn rất có khí chất, cùng với nữ nhân hắn chơi đùa trước kia không giống nhau.

Nguyệt Mộng Tâm nhăn mày trừng Toản Thiên Thử, trong mắt lộ ra khinh thường cùng chán ghét, biết rõ muốn mở ra quan tài này phải nhờ vào hắn, nên lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi mở ra đi."

Toản Thiên Thử nhìn đến thần sắc trong mắt nàng, trong nội tâm thầm mắng, đàn bà thúi, một lát nữa ta đùa chết ngươi.

Duỗi ra hai tay khô gầy âm thầm dùng sức, nắp quan tài bằng ngọc qua thời gian một chung trà được mở ra, lúc này hắn rất nhanh lôi kéo Nguyệt Mộng Tâm hướng về sau lui vài bước, tránh né thi khí trong quan tài.

Nguyệt Mộng Tâm phục hồi tinh thần lại, bỏ tay Toàn Thiên Thử ra, trong nội tâm một hồi buồn nôn, ánh mắt lại rơi vào bên trên quan tài bằng ngọc.

"Mở ra, ha ha ha, Mộng Tâm, lúc này chúng ta phát tài rồi, chúng ta có tiền rồi." Nguyễn Như Hải nghe được thanh âm quan được mở ra,đến bên cạnh Nguyệt Mộng Tâm, có chút khống chế không nổi tâm tình mình cười to nói.

Toản Thiên Thử còn đang mê mang dư vị mềm yếu không xương mang theo độ ấm của bàn tay Nguyệt Mộng Tâm, trong nội tâm ngứa ngái khó nhịn, bất quá đại sự quan trọng hơn, một lát nữa thu thập thật tốt cái này đàn bà.

Bốn người nhao nhao hướng về quan tài bằng ngọc đi đến, ánh mắt rơi vào trong quan tài.Trong quan tài là một nữ tử dung mạo nghiêng nước nghiêng thành đang ngủ, tóc búi cao thành mấy đám mây xinh xắn cài Phượng Hoàng trâm khảm ngọc,trong miệng Phượng Hoàng ngậm lấy một viên Dạ Minh Châu sáng ngời, mặc trên người cẩm bào phi phượng hoa lệ có thiêu Mẫu Đơn, xinh đẹp không gì sánh được, đoạt tâm hồn người khác.

Bốn người hít vào một hơi, trong mắt tràn đầy kinh diễm, hơn một nghìn năm rồi, trong quan tài nàng giống như không có chết đi mà chỉ là đang ngủ.Xung quanh bên trong quan tài ngọc để vô số ngọc khí cùng phỉ thúy đẹp đẽ, trên người cô gái tản ra một loại hương thơm thanh nhã đặc biệt, nhàn nhạt truyền vào trong mũi làm cho người ta tinh thần chấn động.

Khí tức kinh khủng lúc nãy tại lòng của mỗi người đều tiêu tán đi, chỉ cảm thấy trong lăng mộ này một điểm cũng không âm trầm khủng bố, nữ nhân trong quan tài trông rất sống động, làm cho cổ mộ này có một vẻ đẹp vô cùng quỷ dị.

Nguyệt Mộng Tâm có chút ngây dại, nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt rơi vào trên tay nữ tử trong quan tài giống như đang cầm một cái lược làm bằng gỗ lim, trong nội tâm bay lên một cổ dục vọng, mê muội vươn tay ra cầm lấy.

Lúc cầm lược gỗ lim vào tay, bỗng nhiên một đạo gió lạnh thổi qua, nử tữ trong quan tài lập tức hóa thành một đống xương trắng.

Bốn người đè nén không được sợ hãi, kêu lên thất thanh, nhao nhao hướng lui về phái sau vài bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn qua quan tài, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thanh âm một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được, trong không khí khẩn trương giống như ngưng kết thành băng, lạnh tới cực điểm.