Người đến là Từ tướng quân.
Từ tướng quân là võ tướng, ngày thường không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn lười nhờ người khác thông truyền giúp mình đã trực tiếp xốc lên rèm cửa của doanh trướng mà tiến vào.
Ai ngờ, lại thấy được một màn khiến người ta khiếp sợ như thế ——
Nhiếp Chính Vương điện hạ anh minh thần võ, trong lồng ngực đang ôm một vị tiểu công tử thanh tú như mĩ nhân, đem ' hắn ' ấn trên thư án mà hôn lên.
!!!
Từ tướng quân ánh mắt khiếp sợ, không thể tin tưởng trợn to, tức khắc cứng đờ đứng như tượng ngay lối vào doanh trướng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên tiến hay nên lui.
Trong miệng lẩm bẩm, lắp bắp.
"Vương, Vương gia, ti chức có việc... bẩm báo."
"..."
Thân thể Tiêu Phượng Đình hơi hơi cứng đờ.
Giơ tay chế trụ gáy ngọc của thiếu nữ, đem nàng ép vào trong lồng ngực nóng bỏng mà rộng lớn của chính mình.
"Cút đi!!"
Một đạo sát khí giấu giếm đang ẩn ẩn gầm lên, kinh hách đến nỗi Từ tướng quân toàn thân trên dưới đánh một cái giật mình, lập tức phục hồi tinh thần trốn cũng mau hơn thường ngày, vội vàng lui ra.
Xong rồi xong rồi xong rồi...
Hắn không ngừng quấy rầy chuyện tốt của Vương gia, còn đánh vỡ bí mật của Vương gia...
Vương gia sẽ không gϊếŧ hắn diệt khẩu đi?
Nghĩ đến đây, thân thể Từ tướng quân run rẩy thật mạnh, dưới chân nệm bước rời đi càng mau, phảng phất phía sau có cái hồng thủy mãnh thú gì đó đang đuổi theo hắn vậy.
Bóng dáng, vô cùng lo lắng.
Rèm cửa doanh trướng sâu kín buông xuống, che khuất một thất phong cảnh kiều diễm.
"Phụt..." Phong Hoa bị hắn ấn trong ngực, rầu rĩ cười, "Vương gia, Dạ Linh ở bên ngoài canh gác sao?"
# vả mặt tới quá nhanh tựa như gió lốc #
Nữ hoàng bệ hạ thật sự muốn hỏi một câu: Vương gia, mặt đau không nha?
Tiêu Phượng Đình đem nàng từ trong lòng ngực kéo ra tới, thấy thiếu nữ tóc mai đen nhánh hơi hơi hỗn độn, rũ mắt buồn cười đến mặt mày như hoa, bộ dáng lãnh diễm dung sắc xinh đẹp, trong lòng hung ác muốn tức giận cũng bất tri bất giác tiêu tán hơn phân nửa.
Bất quá, đồng thời trong lòng sinh ra một tia hờn dỗi tích tụ.
Nhiếp Chính Vương điện hạ ẩn ẩn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói: "Dạ Linh thất trách, bổn vương nhất định sẽ trách phạt thật mạnh!"
Nơi xa.
Phong Hoa nhịn không được phải thay vị trầm mặc ít lời trung thành và tận tâm, lại bị mỗ Nhiếp Chính Vương điện hạ không phân xanh đỏ đen trắng trách tội thủ lĩnh ám vệ nói chuyện:
"Kỳ thật, Dạ Linh này cũng không có chuyện gì đi? Hắn không lùi xa một ít, chẳng lẽ còn muốn lưu lại nghe góc tường chúng ta sao?"
Tiêu Phượng Đình theo bản năng nói: "Hắn dám!"
"Ân, hắn không dám." Phong Hoa kéo dài ngữ khí lười biếng mỉm cười: "Cho nên này đều phải nói Vương gia chàng nha, ai kêu Vương gia..."
Chậc.
Ánh mắt không chút để ý, từ trên vạt áo tím của Tiêu Phượng Đình đảo qua.
Kiên quyết như cũ.
Tiêu Phượng Đình bắt giữ đến ánh mắt bừa bãi lớn mật của Phong Hoa, cổ họng hơi hơi hoạt động lên xuống.
"... Là bổn vương sai, bất quá, A Cẩm nàng nha, đồng dạng cũng có trách nhiệm."
"???"
"Nàng câu dẫn bổn vương!"
Nhiếp Chính Vương điện hạ đúng lý hợp tình nói.
Chợt, hơi hơi cúi người, bao lại đôi môi no đủ mà diễm lệ kia.
Tiểu công tử tiêm tú tuấn tiếu, một đầu tóc dài sáng đến độ có thể soi bóng người, theo dây vấn tóc bị cởi bỏ chảy xuống dưới.
Thiếu nữ lộ ra cái cổ trắng nõn duyên dáng, kéo ra một đạo tư thế hình cung như trăng rằm, hơi hơi hít hà một hơi.
Môi đỏ răng trắng, có hơi thở ái muội lặng yên thổ lộ.
Tóc đen rơi trên mặt nghiêng nghiêng tinh xảo, rơi trên đầu vai mảnh khảnh, tấm lưng tuyết trắng, hơi hơi rung động.
Đêm, hương diễm mà dài lâu...
·
Không nghĩ tới ——
Nhiếp Chính Vương điện hạ hoàng triều Đại Hạ, thế nhưng là cái... đoạn tụ!?
Khó trách.
Khó trách Vương gia chưa bao giờ gần nữ sắc, bên người liền một cơ thiếp thông phòng đều không có.
Nguyên lai, Vương gia thích thế nhưng là... nam nhân!!
Từ tướng quân ' trốn ' chạy, trở về doanh trướng của chính mình, cảm thấy mạo hiểm cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại nghĩ mà sợ không thôi.
873 words.