Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 344: ( 40 )




Mành lụa hơi hơi run động, gợi nên một độ cong minh diễm, cùng với hai thân ảnh chồng chất lên nhau, chuỗi câu ngọc trên đầu giường rung động, tựa như phụ họa nhạc khúc mỹ điệu của đôi uyên ương...

Trong Từ Ninh Cung, xuân ý hoà thuận vui vẻ.

So sánh ra mà xem, ngày xưa Khánh phi phong hoa tuyệt đại, hôm nay Khánh thái phi Lam Túy Điệp trong Nguyệt Hoa cung lại chỉ còn một mảnh gió rét mưa lạnh.

Trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Ngũ công chúa, treo lên nước mắt ướt ắt tinh oánh dịch thấu, bộ dáng nhút nhát sợ sệt kéo kéo ống tay áo Lam Túy Điệp: "Mẫu phi, vậy phải làm sao bây giờ a, bộ dáng hoàng thúc thực tức giận, người nói hoàng thúc có thể hay không..."

"Câm mồm!"

Lam Túy Điệp tâm phiền ý loạn, không chút suy nghĩ nâng tay lên, một cái tát vứt ra.

"Bang ——"

Ngũ công chúa ngây người ngẩn ngơ, chợt che lại khuôn mặt đau đớn, khóc ra tới.


Lam Túy Điệp thần sắc lạnh băng, không lưu tình chút nào trách cứ: "Khóc khóc khóc, ngươi liền chỉ biết khóc, nếu không phải ngươi ngu xuẩn như thế, chỉ bưng trà đưa nước cái chuyện nhỏ nhặt thế này đều làm không tốt, ngộ thương tới Thái Hậu nương nương, chúng ta hiện tại sao có thể đến nỗi này?!"

"Ngươi nói ngươi còn có thể làm gì?!"

Chuyện làm Lam Túy Điệp để ý nhất, cũng không phải Ngũ công chúa chọc đến Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình chán ghét, làm hại nàng lại bị lệnh cưỡng chế không được bước vào Từ Ninh Cung nửa bước.

Mà là ——

Người kia, hắn như thế nào có thể... đối xử với nữ nhân khác toát ra cái loại ôn nhu đủ để gϊếŧ chết Lam Túy Điệp nàng ta chứ?!

Rất sớm lúc trước, Lam Túy Điệp liền đối với Tiêu Phượng Đình ám chỉ đủ điều.


Khi đó, Tiêu Phượng Đình còn không phải Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã của Đại Hạ.

Hắn khi đó vẫn còn là thiếu niên với thân phận tướng quân phụng mệnh tấn công Lam Tuyết quốc, trăm trận trăm thắng, không gì địch nổi.

Nàng là công chúa Lam Tuyết quốc, đệ nhất mỹ nhân Lam Túy Điệp.

Là hắn suýt nữa khiến quốc gia của nàng diệt vong, hủy hoại nhà của nàng, chính là...

Nàng chưa bao giờ từng hận hắn.

Tương phản, đại khái ai cũng không biết, Lam Túy Điệp nàng từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy thiếu niên đó, cũng đã bị dung mạo, khí độ, cùng phong tư của hắn ——

Toàn bộ mọi thứ của hắn đều thu phục nàng!

Do đó nàng khuynh tâm cho tới bây giờ.

Cho nên, liền tính nàng phải vùi thân cả đời trong chốn thâm cung nơi dị quốc, cho dù có là nữ nhi nàng yêu thương nhất kia cũng chưa từng biết!


Thời điểm nàng ở Từ Ninh Cung, nhìn thấy nam nhân chính mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm qua, quỳ một gối xuống đất trước mặt Khương Tự Cẩm, bộ dáng khẩn trương mà ôn nhu như vậy, trong lòng nàng như thế nào ngũ tạng như đốt!

Lam Túy Điệp nơi nào có thể nhìn không ra Tiêu Phượng Đình đối với vị ở Từ Ninh Cung vị kia không giống người thường?

Kia không phải thái độ nên có của một vị thần đệ đối đãi với tẩu tử của mình, mà rõ ràng chính là ——

Thái độ một người nam nhân đối nữ nhân!?

Hơn nữa không phải giống như nữ nhân khác, vu vơ chơi đùa, mà là đâng đối với nữ nhân hắn đặt ở đầu quả tim.

Nghĩ đến đây, Lam Túy Điệp trong lòng liền ẩn ẩn không chịu khống chế muốn phát điên...

Từ khi nào ——

Khương Tự Cẩm rốt cuộc khi nào, đem Tiêu Phượng Đình câu dẫn đi mất?
Câu dẫn đến người nọ thế nhưng liền mặt mũi hoàng gia, cương lý luân thường, ánh mắt thế tục đều không màng!

Trong chớp nhoáng, Lam Túy Điệp trong đầu hiện lên một cái ý niệm không thể tin tưởng.

Có lẽ...

Là một lần kia.

Mị hương!

Tưởng tượng đến chính mình thế nhưng vì người khác làm áo cưới, Lam Túy Điệp trước mắt tối sầm, hận đến hộc máu!

Cố tình, nữ nhi lại càng không bớt lo.

Bị mẫu thân thân sinh Lam Túy Điệp đổ ập xuống một đốn quát lớn, Ngũ công chúa trong lòng không khỏi ngậm lên một tia oán hận.

Nàng nước mắt doanh thấm trên lông mi, ngữ khí ủy ủy khuất khuất lên án nói:

"Mẫu phi, rõ ràng chính là ngài sai sử ngũ nhi đem trà nóng hất lên người Thái Hậu nương nương a!"

799 words.