Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 314: ( 10 )




Nếu là đổi lại thành một nữ tử khác, lúc này nhất định đã kêu sợ hãi: ' người đâu, có thích khách, hộ giá ——'

Phong Hoa thực bình tĩnh.

Chậm rãi mở mắt, lông mi nhỏ dài cong vút đen tuyền như lông quạ, đem tên " thích khách" đột nhiên xâm nhập Ngọc Lộ trì, thu vào đáy mắt.

Sau đó, nhấp nhấp cánh môi anh đào, kéo ra một lúm đồng tiền cực kì xinh đẹp và ý vị thâm trường.

Kẻ " thích khách" trước mắt này có điểm quen mắt——

Một bộ triều phục đẹp đẽ quý giá màu tím ngâm trong nước nóng của Ngọc Lộ trì, giống như đóa hoa mẫu đơn tím dính đầy hơi nước, làm cho nhan sắc càng thêm diễm lệ thâm thúy ướŧ áŧ.

Tóc mai đen nhánh, mặt mày như họa, môi mỏng đỏ tươi tựa như một đóa hoa đào tuyệt sắc.

Dung nhan trắng nõn tinh xảo tuyệt mỹ, điểm xuyết những mảng ửng đỏ không bình thường, kiều diễm ướŧ áŧ.


Không phải Tiêu Phượng Đình còn có thể lầ ai chứ?

Đang nghĩ ngợi như thế nào cùng vị này sinh bảo bảo nha, kết quả hắn liền chủ động đưa tới cửa.

Xuyên qua những làn hơi nước đang nhè nhẹ từng đợt từng đợt lượn lờ trên mặt hồ, Phong Hoa thấy rõ bộ dáng của Tiêu Phượng Đình lúc này, đây là... bị ai hạ xuân dược?

Tấm tắc.

Lớn lên đẹp như thế chính là ngồi không cũng có người lao vào không ngớt nha.

Phong Hoa không chút để ý thưởng thức những sợ tóc đen dài trước ngực mình, lười biếng nghiêng người dựa vào vách của Ngọc Lộ trì.

Tư từ thưởng thức vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ đang trúng xuân dược nọ, hắn giờ phút này thật là một dáng vẻ vô cùng mị hoặc, dụ người ta phạm tội.

Chân mày hơi hơi nhăn lại, ẩn nhẫn khắc chế mặt mày tinh xảo, thật là... đẹp đến rung động lòng người.


Đẹp, quá đẹp.

Thật thích bộ dáng như thế...

Bất quá, hiện tại còn không phải thời điểm.

Ba...

Hai...

Một!

"Nương nương, ngài không có việc gì chứ? Nô tỳ vừa mới nghe được..."

Phong Hoa trong lòng đếm ngược, tính toán chuẩn xá, vừa đếm đến' một ', thì cung nữ bên người nàng Tình Lam xuất hiện ở cửa Ngọc Lộ Điện.

Âm thanh quan tâm, từ rất xa truyền đến.

Dù sao cũng có một chút tâm lý trả thù, lúc Tình Lam tiến vào tiền điện Ngọc Lộ, chân ngọc nhỏ dài, đem đầu người nào đó ấn vào nước...

Phong Hoa một bên làm sự tình trong mắt thế nhân có thể nói vô cùng kinh thế hãi tục đại nghịch bất đạo, một bên mặt không đổi sắc trả lời:

 "Không có việc gì, bất quá có một con mèo hoang không cẩn thận xâm nhập thôi, không cần chuyện nhỏ biến lớn như thế, lui ra đi."


Sau đó, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không gọi người đến, không được tự tiện đi vào."

"... Vâng."

Cùng với một tiếng trả lời cung kính linh hoạt, Tình Lam uyển chuyển nhẹ nhàng tiếng bước đi ra bên ngoài.

Không sợ tên Nhiếp Chính Vương kia có thể chết đuối hay không, Phong Hoa chẳng chút để ý thu hồi chân...

Ai ngờ, mắt cá chân tinh tế bị một bàn tay to trắng nõn thon dài cầm chặt ——

Lòng bàn tay nóng bỏng như lửa, xuyên thấu qua da thịt truyền tới thân thể Phong Hoa.

Phong Hoa hơi kinh hãi.

Chợt, tên đó nắm mắt cá chân của nàng mà kéo qua, lôi cả người nàng về phía hắn!

' xôn xao...'

Bắn lên vô số bọt nước.

Vài miếng cánh hoa hồng đỏ như lửa, thậm chí bị hất lên bay múa giữa không trung, lại từ từ đáp  xuống nhấp nhô trên một vòng lại một vòng gợn sóng trong Ngọc Lộ Trì.
Phong Hoa nhất thời chưa phản ứng kịp, uống mất mấy ngụm nước sặc sụa vẫy vùng trong nước, bỗng nhiên trồi lên ho khan liên tục: "Khụ khụ khụ..."

Còn không có khụ xong, đã bị tên nam nhân tuyệt mĩ kia phong bế cánh môi đỏ.

Môi răng triền miên nóng rực.

Tựa năng hóa thành chocolate, mềm mại ngọt ngào lưu luyến giữa răng môi hai người.

Phong Hoa thiếu chút nữa... bị nghẹn chết!

Tiêu Phượng Đình với cái tư thế này, hoàn toàn bị xuân dược khống chế, bị lạc mất thần chí, hận không thể đem nàng ăn vào trong bụng, quả thực không cho nàng nửa điểm đường sống!

"Ngô ngô ngô..."

Chính là, lúc Phong Hoa duỗi tay đẩy đẩy lồng ngực to rộng của Tiêu Phượng Đình, hắn lại chủ động một phen đẩy nàng ra ngoài, như là thần chí trong một khắc ngắn ngủi trở về, hơi hơi thở hổn hển quát lớn:
 "Đừng chạm vào ta!!!"

Động tác mạnh bạo, ngữ khí ghét bỏ chết nàng.

Phong Hoa lập tức phát hỏa!

Nàng càng sinh khí, càng cười đến mười phần minh diễm bắt mắt không gì sánh được.

"Nhiếp Chính Vương thực ghét bỏ ta? Thực không thích bị người ta chạm vào? Chính là làm sao bây giờ..."

"Đêm nay, ta không chỉ muốn chạm vào ngươi dễ dàng như vậy."

Da dẻ tuyết nõn, ngọc thể thiếu nữ nửa che nửa hở, từng bước một hướng về phía nam tử khoác triều phục tím đi đến, bàn tay mềm hơi hơi dùng sức kéo lấy vạt áo trước ngực hắn, ở bên tai hắn môi đỏ thẫm nhẹ nhàng nói từng chữ một:

 "Ta còn muốn... thượng ngươi."