Vốn dĩ hắn có một bụng câu hỏi muốn nàng trả lời, nhưng đến cuối cùng thốt ra môi lại hóa thành một câu: "Chúc ngươi hạnh phúc."
Chỉ là hạnh phúc này cùng ta không có chút quan hệ nào.
Vẫn luôn dựng lỗ tai lặng lẽ nghe lén, Quý Trạch rốt cuộc nhịn không được đi tới, duỗi tay ôm lấy đầu vai Phong Hoa, đem nàng kéo vào trong lòng ngực chính mình rồi mở ra chế độ tuyên thệ chủ quyền:
"Không cần ngươi nói, có ta ở đây, Nhan Nhan đương nhiên sẽ hạnh phúc."
Một câu hai ý nghĩa, giấu giếm ái muội.
Phong Hoa: "..."
Thời điểm đối mặt với Tần Thâm, Quý thiếu gia lập tức biến thành Quý ba tuổi rưỡi.
Ấu trĩ đến đáng sợ.
Tần Thâm bất đắc dĩ cười cười một cái, không cùng thiếu niên này cãi cọ.
Trong nụ cười này có một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhõm.
Cầm lên được, bỏ xuống được, mới là người tự tại.
Tần Thâm, hẳn là thích Nhan Phi đi.
Nhưng mà, vì cái gì...
Vấn đề này, không có người nào có thể giải đáp.
"... Người đều đã đi mất rồi, ngươi còn nhìn theo hắn nữa à." Âm thanh thiếu niên hơi chua chua, nho nhỏ nói ở bên tai Phong Hoa.
Phong Hoa hoàn hồn, liếc xéo hắn một cái, môi đỏ cong cong bật cười, cố ý nhẹ nhàng hỏi: "Ghen tị sao?"
Thiếu niên thần sắc buồn bực, oán hận ở trên môi đỏ căng mọng đang nhếch lên của nàng cắn một ngụm, sau đó lập tức phủ nhận:
"Ai ghen tị? Ta mới không ăn dấm đâu! Bất quá chỉ là một cái danh phận mà thôi! Ta mới là người mỗi ngày cùng ngươi ngủ chung!"
Quý thiếu gia một bộ ' ta tuy rằng không có danh phận, nhưng ta được sủng ái nha ' miệng lưỡi vô cùng kiêu ngạo.
Dứt lời.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Phong Hoa, Quý Trạch thầm nghĩ không tốt rồi!
Nói lỡ miệng!
"Ngươi cố ý không mang bảo hộ đúng không?"
"..."
Người nào đó liền an tĩnh như gà.
Phong Hoa nghĩ nghĩ vẫn nên cùng hắn nói rõ ràng một chút: "Từ khi nào ngươi biết thân phận của ta?"
"... Hôm nay."
Lúc này, Quý Trạch không dám chọc nàng tiếp nữa, sợ Phong Hoa không tin còn bổ sung thêm một câu: "Bất quá, trước đó... vẫn luôn có hoài nghi."
Rốt cuộc, khi gặp mặt nàng ở Hội sở Hoàng gia số 7, trên người nàng có vô số điểm đáng ngờ làm người ta không thể không hoài nghi.
Nhưng dù như thế thì sao, hắn vẫn cố chấp, đầy nhiệt huyết không quan tâm mà... đâm đầu đi vào.
"Bởi vì người ta thích là ngươi, không phải thân phận của ngươi."
"Mặc kệ với thân phận lão sư Nhan Phi, hay cảnh sát Nhan Phi."
"Ngươi chính là ngươi, người khác không thể nào thay thế."
Mặt mày thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, tại thời khắc này rút đi toàn bộ ngây ngô từ trước đến nay, chậm rãi mà nói lời thân mật, tản ra một loại hương vị làm người tim đập thình thịch.
Phong Hoa không khỏi giật mình, bàn tay mềm nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.
Với trình độ cùng việc không biết tiết chế tần suất của Quý Trạch, nơi này... nói không chừng thật sự đã hoài thai bảo bảo nha.
Một khi đã như vậy...
Vẫn là nên cho cha của tiểu bánh bao một cái danh phận danh chính ngôn thuận đi.
Nghĩ đến đây, Phong Hoa bỗng nhiên nhìn về phía thiếu niên, chậm rãi mở miệng nói:
"Quý Trạch, nếu thật sự có hài tử, ta tính toán đem con sinh hạ, ngươi sẽ là một ba ba tốt của bảo bảo sao?"
Điểm này, thật sự mà nói nàng có điểm hoài nghi.
Người nào đó có đôi khi cũng vẫn là một tên trẻ con đây này.
Quý Trạch đầu tiên nôn nao, chợt cặp mắt phượng xinh đẹp một chút một chút sáng lên những ánh sáng bắt mắt lấp lánh.
"Sẽ!"
"Tuy rằng ta lần đầu tiên làm cha, bất quá ta sẽ nỗ lực học tập để làm một cái ba ba hoàn mỹ nha."
"Hơn nữa, ta cũng sẽ nỗ lực học tập, như thế nào làm một người chồng tốt nữa!"
Thiếu niên gằn từng chữ một, ngực tràn đầy khí phách hăng hái.
Có thể chính tai nghe được người mình thích... không, phải nói đây là nữ nhân hắn yêu, nguyện ý vì mình sinh hạ một bảo bảo cùng bản thân huyết mạch tương liên.
Quý Trạch cảm thấy cái được gọi là nhân sinh viên mãn, bất quá cũng chỉ cần có thế thôi.
[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Quý Trạch, hảo cảm độ +5, tiến độ công lược hoàn thành 100! ]
ps: cảm thấy thế giới này khá đơn giản không hay bằng mấy thế giới trước hiuhiu. Còn mấy chương ngoại truyện rồi sẽ đến thế giới mới nha. Mọi người đón chờ nhé