"Như ngươi mong muốn."
Phong Hoa một tay đem Quý Tư Tư đẩy ra ngoài, kéo Quý Trạch về phía mình, súng để ở sau đầu hắn.
Quý Tư Tư lảo đảo một cái liền vững chắc mà té ngã trên đất, cái tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục kia, lúc hạ phàm... những chuyện trước đó còn nói gì nữa chứ.
Hết thảy chỉ xảy ra trong một cái chớp nhoáng.
Phong Hoa ngước mắt, trong phút chốc như muôn hoa nở rộ, câu môi cười nói:
"Quý lão đại hẳn là còn nhớ rõ, vừa rồi ngươi đã nhận lời rồi đi?"
"Chỉ cần ta thả Quý Tư Tư, toàn bộ yêu cầu của ta ngươi đều có thể đáp ứng."
" Hiện tại ta đã thả cô công chúa nhỏ của Long Môn các ngươi, bất quá thiếu chủ của các người..."
Phong Hoa đem Quý Trạch kéo đến trước người chính mình, thiếu niên thập phần phối hợp giơ lên đôi tay làm bộ đầu hàng: "Ta liền mang hắn đi."
Còn không quên nói với Tần Thâm:
"Còn không đi, chờ ta thỉnh ngươi đi ăn bánh Tết Trung Thu sao?"
"..."
Thấy thiếu chủ ở trong tay Phong Hoa, hai hắc y nhân đang giữ tay Tần Thâm ở sau lưng yên lặng buông tay ra, Tần Thâm không dám dừng lại một giây phút nào, cảnh giác đuổi kịp nàng và Quý Trạch.
"Daddy! Đừng thả bọn họ đi!"
Mắt thấy một cái tâm huyết và tính kế to lớn bao lâu nay của chính mình, sắp như muối bỏ biển, Quý Tư Tư làm sao chịu cam tâm tình nguyện bỏ qua chứ ?
Lập tức bất chấp đau đớn cùng hoảng sợ từ trên mặt đất bò dậy, gắt gao bắt lấy tay Quý Minh.
Tiểu công chúa không màng hình tượng mà trở nên cuồng loạn.
"Quý Trạch cùng nữ nhân kia đã thông đồng từ lâu rồi! Vừa nãy ta đều nghe thấy được! Daddy, bọn họ cùng nhau liên thủ để lừa người..."
Ngày này, ta đã chờ mong thật lâu nha, hoan nghênh lão sư tới đoạt ta về nhà.
Chính là lời thì thầm to nhỏ của Nhan Phi cùng Quý Trạch lúc nãy!
Thấy Quý Tư Tư nói được lời thề son sắt như thế, những thủ hạ đứng ở phía sau Quý Minh tiến lên một bước, chần chờ xin chỉ thị: "Minh gia, ngài xem..."
Tuy rằng trong chỗ tối ở bên ngoài Long Môn quần chúng rất đông đảo, nhưng không có nhận được mệnh lệnh của vị đương gia Quý Minh này, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Đương nhiên là nổ súng a!" Quý Tư Tư chưa bao giờ mất mặt như giống hôm nay, nàng hận chết Phong Hoa, hận không thể để Phong Hoa hiện tại, lập tức, lập tức liền đi —— chết!
Xé bỏ ngụy trang bao lâu nay, bản tính ghê tởm cũng lộ rõ mồn một.
Nhưng mà người nọ cũng không để ý tới lời nói của Quý Tư Tư.
Quý Minh đối với lời nói của Quý Tư Tư phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ thật sâu nhìn con trai một cái.
Kĩ năng phòng vệ và thủ pháp dùng súng của Quý Trạch, chính là người cha như hắn từ nhỏ tự mình dạy dỗ ra, trò giỏi hơn thầy điều này cũng không hề nói đùa.
Nếu hắn không muốn, có lẽ nào lại để Nhan Phi kia uy hiếp được?
Trừ phi, chính hắn nguyện ý...
Nghĩ đến đây, Quý Minh cũng không thể xuống tay, trầm giọng nói:
"Thả bọn họ đi."
"Phụ thân ——"
Nơi xa, Quý Tư Tư âm thanh không cam lòng vang lên.
Một đường thuận lợi rời đi ám đường Long Môn.
Lần này thân phận vô ý bị đưa ra ngoài ánh sáng, hữu kinh vô hiểm* thoát thân, đề nhờ vào vị thiếu chủ hắc đạo này ra tay trợ giúp.
*Gặp Chuyện Kinh Sợ Nhưng Không Có Nguy Hiểm
Tần Thâm trong lòng phức tạp không thôi.
Một mặt Quý Trạch đối với hắn có ân cứu mạng, một mặt cũng là lí do làm... hắn cùng Nhan Phi chia tay.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Đối với tình địch, Quý thiếu gia luôn luôn chút khách sáo.
"..."
Tần Thâm mặc mặc.
Rõ ràng vẫn là một tên thiếu niên có điểm ấu trĩ mà thôi, không thể cùng hắn ta so đo.
Tần Thâm ánh mắt chuyển hướng đến trên người Phong Hoa, thu liễm nụ cười bất cần đời như mọi khi, ngữ khí thành khẩn nói: "Tiểu Phi, có thể nói chuyện riêng với ta vài phút được không?"
Không đợi Quý Trạch ngăn cản, Phong Hoa đã là gật đầu đáp ứng.
Phong Hoa cùng Tần Thâm đi đến một bên.
Tần Thâm như ăn phải sáp mà mở miệng: "Ngươi cùng với hắn..."