Trên tư liệu mặt, những thông tin về Nhan Phi, toàn diện không bỏ sót.
Bao gồm, cả người ca ca cùng cùng cha khác mẹ với nàng, Quý Trạch. Hắn vậy mà đang theo đuổi nữ nhân kia.
Phần văn kiện kia, chậm rãi, chậm rãi ở trong tay Quý Tư Tư nhăn thành một đoàn.
Nàng trầm thấp cười lạnh lên: "Quý Trạch, ngươi cũng dám lấy ta làm công cụ theo đuổi người khác a!"
Tuy nói nàng thích Tần Thâm không phải giả, nhưng hành vi này của Quý Trạch, làm trong lòng nàng sinh ra một cổ cảm giác khuất nhục!
Bởi vậy, ngay cả phần thích kia đều dần dần thay đổi bộ dáng...
Quý Tư Tư thiêu hủy phần tư liệu kia, hơn nữa hạ lệnh cưỡng chế người nọ không được đem việc nàng điều tra Nhan Phi để lộ ra ngoài.
Sau đó, nàng làm bộ cái gì cũng không biết, để Tần Thâm tiếp tục làm nàng vệ sĩ của mình.
Quan hệ giữa hai người tựa hồ dần dần trở nên thực thân mật —— ít nhất người ở bên ngoài màn ảnh chính là trông thấy cái dạng này.
Quý thiếu gia sau khi tận hết sức lực bôi đen tình địch liền cầm một chồng ảnh chụp đưa đên cho Phong Hoa xem.
Trên ảnh chụp, tất cả đều là Tần Thâm cùng Quý Tư Tư.
Hoặc là Tần Thâm bồi Quý Tư Tư đi dạo phố, hoặc là Tần Thâm đi mua kem cho Quý Tư Tư, lại hoặc là Quý Tư Tư kéo cánh tay Tần Thâm, hai người cử chỉ vô cùng thân mật...
"Có ý tứ gì?" Phong Hoa không chút để ý lật xem ảnh chụp, bất động thanh sắc nâng mặt lên, nhìn phía thiếu niên hỏi.
"..."
Bình tĩnh như vậy cũng được sao?
Quý Trạch quan sát thần sắc Phong Hoa, kết quả phát hiện nàng nhìn thấy chứng cứ ' bạn trai xuất quỹ ', thế nhưng đôi mắt đều không nháy mắt một cái!
"Lão sư, ngươi thấy rồi đó, chẳng lẽ ngươi liền không nghĩ nói cái gì sao?"
Tỷ như, cùng nam nhân kia chia tay a.
Không sai, ý tứ của Quý thiếu gia chính là cái này.
Phong Hoa ra vẻ tự hỏi, trầm ngâm một lát: "Nói một chút cái gì a, có a..."
Cặp mắt phượng của thiếu niên tràn đầy những tia sáng lấp lánh mà nhìn Phong Hoa, tựa hồ thực chờ mong lời nói tiếp theo của nàng.
Phong Hoa vươn ngón tay nhỏ dài, nâng cái cằm tinh xảo của hắn lên, ngữ điệu lười biếng khinh miệt nói: "Còn không phải là chân đứng hai thuyền sao, ai chẳng biết a."
Chân đứng hai thuyền này, trong đó một con thuyền là chính hắn, bạn học Quý Trạch: "..."
Lão sư ngươi nói có đạo lý, học sinh thế nhưng không còn lời nào để nói.
Vụn trộm.
Hai chữ này tạo cảm giác đầy cấm kỵ, hơn nữa nụ cười cực kì duy mỹ kia cùng với cái lúm đồng tiền mờ mờ trên má nàng, làm thiếu niên trong lòng một trận lửa nóng.
Quý Trạch hơi hơi cong môi, lưu chuyển một cảm giác tà mỹ yêu dã, nhẹ mà chậm hỏi nàng:
"... Như vậy, lão sư hiện tại muốn vụn trộm một chút hay không ah~~~"
Tuy là dò hỏi, nhưng ngón tay trắng nõn thon dài cũng đã chậm rãi vuốt ve trên hông Phong Hoa.
"Ngươi nói thử xem?" Phong Hoa câu môi cười: "Lại đây, hôn ta."
Tư thái cao cao tại thượng mệnh lệnh nói.
Quý Trạch hầu kết hơi hơi động nhấp nhô, thấp giọng cười nói: "Tuân mệnh."
Cúi người qua hôn lấy nàng.
Môi răng triền miên.
Lúc phòng ái muội kiều diễm đạt tới lửa nóng đỉnh điểm thì...
Quý thiếu gia bị nữ hoàng bệ hạ vô tình đá văng sang một bên.
"..."
"Ngượng ngùng quá a, hôm nay không quá thuận tiện nha."
Tóc mai hơi hơi hỗn độn, môi đỏ diễm lệ no đủ sáng bóng của nữ nhân, hướng về phía thiếu niên ngốc ngốc mới bị đá ngã trên mặt đất, nhe răng cười xinh đẹp.
Bỗng nhiên, giơ tay xoa xoa làn váy hơi nhăn nhăn, cũng không quay đầu lại đứng dậy, chỉ chừa cho người nào đó một cái bóng lưng yểu điệu.