Ngày hôm sau, Phong Hoa là bị một hồi âm thanh máy móc ồn đến tỉnh lại.
Dù là phòng ở cách âm, được lắp đặt thiết bị nhỏ của quân đội cũng chỉ có đầu hàng nhận thua.
Nhà ở bên cạnh Nhan Phi ở là một đôi vợ chồng mang theo hài tử, phòng ở vừa mua được không đến một năm thời gian, tại sao bây giờ mới lắp đặt thiết bị?
Phong Hoa có chút chau đôi mày, thò tay mở cửa ——
Cửa vừa mở ra liền đối diện với khuôn mặt tươi cười thuần mỹ mà tà mị của tên thiếu niên nào đó.
"Lão sư, buổi sáng tốt lành."
Vốn chỉ là muốn nhìn một cái bên cạnh xảy ra chuyện gì Phong Hoa: "..."
"Ngươi tại sao lại đến đây?" Trong giọng nói nhàn nhạt ý tứ ghét bỏ, ai cũng nghe ra được.
Quý Trạch đồng học lộ ra một bộ dáng tươi cười, mắt phượng tràn ngập các lưu quang môi đỏ có chút cong lên:
"..." Phong Hoa bó tay với hắn luôn rồi, chỉ hỏi: "Ngươi đem nhà bên cạnh mua lại rồi hả?"
Thiếu niên cười cười, ngữ khí cùng thần sắc có chút đắc ý cùng khoe khoang: "Đúng vậy."
"Tài đại khí thô." Phong Hoa thốt lên bốn chữ đánh giá, quay người muốn đi vào trong.
Quý Trạch bỗng nhiên bắt được cánh tay mảnh khảnh của Phong Hoa, đem nàng giữ chặt.
"Ân?" Phong Hoa vừa quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt thiếu niên hiển hiện một tia nhàn nhạt ngượng ngùng ửng đỏ.
Chỉ là, câu từ giữa cái cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói ra lại cùng 'Ngượng ngùng' hai chữ này hoàn toàn không dính đến chút nào.
"Tài - đại - khí - thô... Ân, lão sư làm sao mà biết được?"
"..." Lúc nào cũng nghĩ đến như thế nào " đi đua xe", như thế nào trêu chọc nàng, Quý đồng học ngươi thật sự là lợi hại.
Phong Hoa bỗng nhiên câu môi cười cười, thanh âm nhẹ mà nhanh nhẹn nói: "Ta sờ qua nha."
"..." Quý Trạch tức thì nao nao.
Đột nhiên trong đôi mắt phượng lập tức blingbling tỏa ra ánh sáng lóng lánh, bắt đầu... giống như chứa đựng tinh quang nhỏ vụn đầy trời .
Như ngôi sao sáng chói, phản chiếu tia sáng chói mắt.
Phong Hoa hoảng thần một cái, người đã bị hai cánh tay thiếu niên kéo vào trong ngực.
Ngay sau đó, một cái hôn nồng nhiệt rơi xuống, phong bế cặp môi đỏ mọng của cô.
Phong Hoa mới ngủ dậy, không có thay quần áo, trên người mặc chỉ có áo ngủ.
Mềm mại, nhẵn mịn lại mỏng manh như vậy mặc lên người, rất thuận tiện người nào đó... muốn làm gì thì làm.
Cánh tay trắng nõn thon dài, cách một tầng vật liệu may mặc xoa xoa, dưới đầu ngón tay tất cả đều là ôn hương nhuyễn ngọc.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một đạo tiếng ho khan mất tự nhiên, tận lực nhắc nhở hai người.
Nữ hoàng bệ hạ cũng không muốn biểu diễn đông cung sống cho người khác xem vì thế quyết định thật nhanh đẩy Quý thiếu gia ra.
Duỗi ra đầu ngón tay, vuốt ve áo ngủ của chính mình bị hắn xoa đến nhăn nheo, nhàu nhĩ.
Sau đó, đối mặt với Quý Trạch mà khiêu khích cười cười, cũng không quay đầu lại đi vào bên trong.
Quý Trạch có chút bất mãn, quay đầu nhìn về phía kẻ đã đánh gãy hắn: "Quý thúc..."
"Thiếu gia, đây là nữ nhân ngài ưa thích sao?"
Quý thúc mặt không đổi sắc hỏi. ——