Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc

Chương 15: Hồi tưởng




Đông Phương Nhược Tâm vò đầu bứt tai một hồi rồi mới chịu đi tắm. Anh muốn dùng nước lạnh để cuốn trôi hết mọi phiền phức trên người. Anh ngầm thề dù có chết cũng không muốn dây dưa với loại đàn bà như Phượng Nhạc Lăng.

***

Ở một nơi nào đó có người cũng chẳng dễ chịu hơn Đông Phương Nhược Tâm là bao. Diệp Y Lạc vừa mới về là lao ngay vào phòng tắm. Sau ba mươi phút ngâm mình trong bồn nước nóng cô mới uể oải lết xác ra, nằm dài trên giường, hai mí mắt oánh nhau kịch liệt. Hôm nay cô đã quá mệt mỏi. Ngọc Khuê ơi là Ngọc Khuê! Giỏi cái gì không giỏi, chỉ giỏi vắt kiệt sức lực người khác!

Mặc dù buồn ngủ cỡ nào, cô vẫn gắng gượng ngồi dậy vớ lấy cái máy tính bảng trên đầu giường. Cô có một thói quen rất xấu là bao giờ trước khi đi ngủ cũng phải xem ít nhất một tiếng đồng hồ weichat hoặc weibo. Máy tính vừa được kích hoạt, thông báo liền xuất hiện. Đa số là của Ngãi Ngọc Khuê.

“Lạc Lạc, cậu về tới nơi chưa?”

“Lạc Lạc, khi nào về nhớ trả lời tớ nhé!”

“Lạc Lạc, cậu chết ở đâu rồi?”

“Lạc Lạc...”

“...”

Diệp Y Lạc bất giác cong môi cười. Không chat thì thôi, đã chat thì Ngãi Ngọc Khuê phải gửi cho tới khi cô trả lời lại mới thôi. Đúng là trẻ còn. Còn rất nhiều những tin nhắn Ngãi Ngọc Khuê gửi đến. Diệp Y Lạc cảm thán, công nhận bạn cô cũng thật rảnh quá đi, học không học, làm không làm, suốt ngày làm sâu gạo ở nhà rồi nhắn gửi linh tinh. Cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ hơn, giờ này chắc Ngãi Ngọc Khuê đã ngủ say như chết, có trả lời lại cũng chưa chắc đã xem. Nhưng không thử sao biết? Hơn nữa, cô cũng đang chán, biết đâu Ngãi Ngọc Khuê chưa ngủ thì có thể chat thêm một lát nữa rồi ngủ vẫn chưa muộn. Cô nhanh chóng lia một đường tuyệt đẹp trên bàn phím, ấn nút gửi.

Vì trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay Diệp Y Lạc ăn không được nhiều cho lắm, hay nói chính xác hơn là cô không đụng đũa một miếng nào nên dạ dày kêu gào biểu tình. Cô cười khổ, trong lúc chờ đợi bèn đi xuống giường tự nấu cho mình một bát mỳ lót dạ. Khi mỳ sắp xong, bên kia trả lời lại. Diệp Y Lạc lật đật chạy đến.

“Ngọc Khuê ngủ rồi.”

Đơn giản, ngắn gọn. Cô không cần đoán cũng biết là bạn trai của nha đầu kia. Cô không mấy ngạc nhiên, rất nhanh đáp lại.

“Liễu Ngân Đình, anh cũng thật rảnh quá ha!”

Vừa gửi xong, Diệp Y Lạc lại lăn như bi vào trong bếp. Ba phút sau cô trở ra, trên tay cầm bát mỳ, vừa ăn vừa chat.

“Ý cô là gì?”

“Anh học trên tôi hai khoá, ắt phải hiểu chứ!”

“Hừ, trẻ con bây giờ mau lớn, người già như tôi không hiểu cũng là lẽ đương nhiên.”

“Ấy ấy, đừng tự đánh giá thấp bản mình như thế!”

“Hừ, vòng vo tam quốc một hồi, rốt cục cô muốn nói gì với tôi?”

“Có gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy anh hết việc để làm nên bắt đầu xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Như thế là phạm pháp đấy, biết không?”

“Ngọc Khuê là bạn gái tôi, tôi có quyền.”

“Để xem nếu tôi mách cái vụ anh than thở như thế nào trong tiệc sinh nhật của tôi thì cái quyền hạn kia của anh có thể kéo dài nữa hay không!”

Bên đấy Liễu Ngân Đình tức đến mức hộc máu, không thèm trả lời mà trực tiếp gửi cho cô một cái icon mang hàm ý giận dữ, sau đó ngắt liên lạc. Diệp Y Lạc cười ngặt nghẽo. Khoảng thời gian từ khi hai người bắt đầu chat cho đến lúc kết thúc vừa đẹp để cho cô giải quyết nhanh gọn lẹ bát mỳ. Cô cảm thấy Ngãi Ngọc Khuê đúng là ăn ở tốt mới thuở được người bạn trai vui tính như thế. Cô mang bát vào rửa, âm thầm nghĩ đến đoạn chat vừa rồi. Liễu Ngân Đình không những là người bạn tốt mà còn là người thích hợp để yêu, không giống như Đông Phương Nhược Tâm...

Cánh tay đang úp bát của cô chợt khựng lại giây lát rồi tiếp tục công việc còn đang giang dở của mình. Kể từ lúc nhìn thấy anh đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ, cứ ngỡ anh chỉ là ảo giác do chính mình tạo ra. Sau khi xong việc cô gập máy tính xuống rồi cất vào chỗ cũ. Chân vô thức bước về phía kệ sách, Diệp Y Lạc lặng lẽ lấy một cuốn sổ đã cũ ra rồi nhìn chăm chăm vào nó. Cô bắt đầu hồi tưởng...