Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc

Chương 14: Em là tất cả của anh




"Phượng Nhạc Lăng! Cô..."

Đông Phương Nhược Tâm trợn mắt lên, thở hổn hển, cả người run lên vì giận dữ.

"Tôi làm sao?"

Bốp!

Lời vừa dứt, một cái tát như trời giáng hằn đỏ bên má phải của cô ta.

Cô gái được gọi là Phượng Nhạc Lăng trước mặt Đông Phương Nhược Tâm chao đảo, lùi về phía sau vài ba bước, một tay ôm bên má nóng ran của mình, một tay run run chỉ vào anh, giàn dụa nước mắt hét:

"Anh...Anh cư nhiên lại tát tôi!"

Đông Phương Nhược Tâm suýt nữa thì thùng màng nhĩ. Người đàn bà này không những lẳng lơ mà còn có chiêu 'sư tử hống' với âm lượng như muốn đấm vào mặt người ta thế này, thật đáng nể phục.

"Phượng Nhạc Lăng, cô im miệng cho tôi."

Cô ta chẳng những không làm theo mà càng lúc càng làm già, chỉ hận không thể nghiến nát người đàn ông trước mặt mình thành trăm nghìn mảnh.

"Tôi không im! Miệng tôi tôi có quyền nói! Anh như thế nào lại có thể cấm đoán tôi? Anh tưởng anh là Đông Phương thiếu gia thì tôi không dám ra tay à? Nói cho mà biết cô đây cũng là tiểu thư danh giá nghe rõ chưa? Đã ba năm, ba năm tôi đối xử với anh thế nào mà đến một cái nhìn của anh cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay? Tất cả chỉ tại con hồ ly tinh đó, nếu không có cô ta, tôi sớm đã là Đông Phương thiếu phu nhân!"

Bốp!

Lại một cái tát mạnh mẽ nữa, giòn tan như muốn xé toạc bên má còn lại của Phương Nhạc Lăng. Cô ta bàng hoàng, sững sờ. Nỗi đau nhanh chóng khiến cô ta như một con thú dữ bị chọc tiết, vẻ thục nữ dịu dàng kia sớm đã là hư vô.

"Đông Phương Nhược Tâm, anh..."

Cô ta chưa kịp nói hết câu, bị một cái liếc mắt của Đông Phương Nhược Tâm doạ cho ngây ngẩn cả người. Ánh mắt sắc bén kia, sâu thẳm như đáy đại dương, lại lạnh giá như gió Nam cực, khiến cô ta hoá đá hoàn toàn.

"Chỉ cần một lời xúc phạm cô ấy, tôi lập tức cắt đứt lưỡi của cô!"

Anh gầm lên, doạ nạt người phụ nữ trước mắt. Dáng vẻ của cô ta bây giờ nếu là người đàn ông bình thường sớm đã nảy sinh lòng thương xót, hai bên má sưng phù, mái tóc đen rối bời làm cho làn da trắng nõn nổi hẳn lên, váy trắng gợi tình bó sát vào thân hình mảnh mai khiến Phượng Nhạc Lăng như tiên nữ giáng trần. Nhưng Đông Phương Nhược Tâm là ai kia chứ? Hình ảnh của cô ta bây giờ chỉ khiến cho anh đã chán lại càng thêm ghét. Người đàn bà không biết xấu hổ kia lại dám nói xấu DiệpY Lạc trước mặt anh, rõ ràng là chán sống rồi. Thế mà ba năm qua anh vẫn thờ ơ dung tung cho cái tính đỏng đảnh, chảnh choẹ này của cô ta!

Phượng Nhạc Lăng đương nhiên là tinh ý, cũng rất biết điều lặng lẽ rời khỏi phòng. Trước khi đi cô ta còn không quên liếc Đông Phương Nhược Tâm một cái, vẻ ai oán hận thù hằn rõ qua con ngươi đen nhánh. Biết rõ 'cô ấy' qua lời anh nói là Diệp Y Lạc, cô ta lại càng thêm hận tiện nhân kia hơn! Xú nha đầu, không biết đã ếm bùa mê thuốc ngải gì mà khiến cho người đàn ông đáng chết đó mê như điếu đổ, mẹ kiếp! Lại còn khiến cho cô ta bị ăn hai cái tát xót như xát muối, món nợ này Phượng Nhạc Lăng không trả không phải là người!

Nghe thấy tiếng cửa khẽ khàng đóng lại, bao nhiêu băng giá trong mắt Đông Phương Nhược Tâm từ từ tan biến, thay vào đó là ánh mắt thê lương, buồn khổ. Anh từ từ ngồi xuống, xoa xoa hai bên thái dương, trên trán hằn lên nhưng nếp nhăn mệt mỏi. Anh đã chờ đợi người con gái ấy ba năm, người con gái mà anh lấy làm hạnh phúc khi được gọi tên, người con gái khiến anh yêu đến chết đi sống lại. Anh vẫn thầm tự nhủ khi gặp lại sẽ cùng cô ấy thao thao bất tuyệt đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, bao gồm cả chuyện tình cảm của hai người. Thế nhưng đã ba năm trôi qua, khoảng khắc nhìn thấy cô qua khung cửa sổ, anh lại không dám, không dám lại gần cô! Bao nhiêu dũng khí đều vì một ánh nhìn của cô mà theo gió tản đi.

Lạc Lạc, em có biết, đã ba năm trôi qua, anh vẫn còn rất nhớ em, vẫn còn rất yêu em hay không? Đã ba năm, biết bao người con gái bày tỏ với anh, thế nhưng chỉ có em là duy nhất, là mãi mãi, là khởi đầu và cũng là kết thúc. Nếu có thể bắt đầu lại, anh nguyện không buông tay. Lạc Lạc, em là tất cả của anh!