Tề Ngạo Thần đau thương nhìn cô, sau đó lưu luyến hôn lên tay cô đắp chăn lại thật kĩ. Ra khỏi cửa phòng anh âm lãnh phân phó vệ sĩ canh gác cẩn thận rồi rời đi, những người đã gây ra những chuyện với cô như vậy, thoát cũng đừng mong!! Đồng tử hiện lên vài tia máu đỏ.
Bên dưới tầng hầm vừa bước vào đều là mùi tanh của máu cùng tiếng kêu la thảm thiết, Siêu Hùng được treo trên tường tứ chi đều được khoá chặt. Trên người ông ta chi chít vết thương do các dụng cụ tra tấn gây nên, các thuộc hạ hung hăng đánh vào người ông ta mỗi một quyền ông ta đều la lên như heo bị chọc tiết.
Tề Ngạo Thần oai phong bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta mắt nhìn thẳng như con dao muốn róc từng thớ thịt của ông ta ra. Siêu Hùng lạnh sống lưng không dám nhìn anh.
Không khí rơi vào trầm lặng, tuy Tề Ngạo Thần rất bình tĩnh mà ngồi yên nhưng hơi thở đều tản ra sự nguy hiểm.
Anh nhàn nhạt mở miệng "Có thích sự đối đãi của tôi không?"
Siêu Hùng dù có chút sợ hãi nhưng ông ta vẫn không chịu bất khuất "Một chết hai cũng chết mà thôi!"
Tề Ngạo Thần bỗng nhiên cười lớn, đôi mắt trở nên ma mị "Nào có mà chết dễ như vậy"
Các thuộc hạ cầm viên đá to bỏ vào mồm ông ta một cách thô bạo.
Anh vắt hai chân một tay chống đầu tư thế cực hạn cao quý, mái tóc được chải chuốt cẩn thận mày kiếm sắc bén, đôi mắt như chim ưng trong bóng tối.
Một ánh mắt, một mạng người.
Tề Ngạo Thần nhịp tay thoáng chốc như một nhịp điệu trong hầm tối như mực, Siêu Hùng ông ta hận không thể cắn lưỡi ngay lúc này nhưng miệng ông ta lại bị bịt bằng một cục đá to làm ông ta muốn chết cũng không được.
Anh liếc mắt nhìn người bên cạnh, Tấn Ngạo lập tức hiểu ý bước lên cầm súng nhanh chóng bắn hai mắt cá chân của ông ta. Siêu Hùng cảm nhận được viên đạn xông thẳng vào mắt cá chân của ông ta, nỗi đau chưa dứt một bên chân lại một viên đạn, ông ta tê dại như muốn gục xuống.
Tròng mắt đen của Tề Ngạo Thần toàn là ý cười chế giễu "Ông bắn cô ấy một chân, tôi phế tứ chi của ông, ông hại cô ấy một tôi hại ông mười. Công bằng mà, đúng không?"
Siêu Hùng ú ớ từng tiếng khó khăn, Tề Ngạo Thần càng hung ác đứng thẳng dậy dứt khoát giật súng từ tay Tấn Ngạo bắn vào hai tay ông ta. Anh muốn tứ chi của ông ta đều bị phế, hành hạ cô ra như vậy ông ta có chết cũng không đáng!.
Siêu Hùng càng rên lên kịch liệt như gần chết đến nơi "Ưmm"
Tề Ngạo Thần đến gần đôi giày da bóng lưỡng hoàn toàn đối ngược với nơi bẩn thỉu này, anh nâng cằm ông ta lên bằng họng súng còn đanh nhả khói "Sao đau đến chết rồi đúng không, chúng ta còn chơi từ từ"
Nói đoạn, vứt cây súng cho Tấn Ngạo vừa dặn dò "Tiêm cho ông ta một liều thuốc cho ông ta lên thiên đường!"
Các thuộc hạ chạy đi chuẩn bị thuốc.
Tấn Ngạo đi theo anh "Lão đại, vết bắn của Lâm Triệu My cách tim còn mấy mm thuộc hạ xin ý kiến của lão đại có nên cứu sống hay không?"
Tề Ngạo Thần cả người tản ra khí lạnh ngàn năm mặt không chút sắc "Cứu sống cho ta, tuyệt đối không để bà ta chết!"
Tấn Ngạo lập tức cúi đầu phụng mệnh tiễn Tề Ngạo Thần ra xe.
Lái xe ra khỏi đó, tâm trí lại nhớ đến cô, không có cô cuộc sống của anh liền nhạt nhẽo cực kì..
Anh đi về nhà tắm rửa thay một bộ đồ thể thao thật thoải mái sau đó mới đến bệnh viện, cô sẽ không thích người anh dính máu không sạch sẽ như vậy.
Trước phòng bệnh hai vệ sĩ thấy anh liền cung kính mở cửa cho anh vào, mùi thuốc sát trùng và mùi hương lài nhẹ nhàng của cô làm anh yên bình biết bao.
Ngược lại với lúc nãy, đôi mắt chạm vào thân ảnh của cô liền tràn trề tình cảm, ôn nhu cực hạn làm cho người khác như hãm sâu vào đó không lối thoát.
Anh đến cạnh giường vuốt mái tóc nâu hạt dẻ của cô thì thầm nói vào tai Hàn Yêu Hy "Anh đã về với em rồi đây Yêu Hy"
Cô vẫn như cũ không trả lời chỉ nằm im ở đó, quầng thâm mắt lộ rõ, mũi cao môi đã có chút khô khốc.
Tề Ngạo Thần dùng tăm bông nhúng nước cẩn thận chấm lên môi cô "Không được để môi khô sẽ không tốt!"
Anh cứ ngồi nhìn cô đôi lúc lại trò chuyện thủ thỉ vào tai cô, bác sĩ nói tuy cô hôn mê nhưng cô có thể nghe được những lời anh nói. Vậy thì anh sẽ không ngại cùng cô trò chuyện đến khi cô tỉnh..
Hoàng hôn buông xuống, trời đã tối..
Tề Ngạo Thần vắt nước ấm lau người cho cô, anh bên ngoài có hung ác, ác độc ra sao nhưng khi đã bước vào vũng sâu tình yêu liền không thể ra được.
Chỉ nguyện lún sâu vào càng nhiều.!
Đã khuya, anh mới kéo rèm cửa lại cầm một chiếc gối cùng chăn lên sofa nằm, sofa này thuận lợi lại đối diện cô anh rất vừa lòng. Tề Ngạo Thần gối đầu nhìn cô sau đó từ từ đi vào giấc ngủ trong lòng vẫn không quên chúc cô ngủ ngon!
Hết chương 98
Cũng có xíu ngọt các chế đừng nói ta ngược quài chớ!!! Bận quá nên chỉ ra ít srr các nàng
Vote đi đừng ngại ngùng!