Nữ Cường Nhân Cùng Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 94: Tôi không muốn liên luỵ




Trên đường cao tốc, khói lửa mịt mù ở giữa đường là hiện trường của vụ chạm trán kinh hoàng vừa rồi. Hàn Yêu Hy chỉ là thiếp mắt chưa hề ngủ, cô chỉ biết anh bóp kèn rất nhiều nhưng cô nghĩ là bình thường nên không mở mắt ra xem. Đến giờ khắc đó khi anh gọi tên cô trong đó chỉ là sự lo lắng cùng cực, Hàn Yêu Hy chỉ kịp mở mắt ra sau đó trước mặt truyền đến cơn chấn động thật mạnh.

Được anh ôm vào lòng ấm áp biết chừng nào, được anh che chở vào lòng an toàn đến chừng nào. Giây phút anh vươn người đến cũng là lúc cô chết lặng đi trong tiếng thét thê lương vang lên trong đêm tịch mịch.

"Thầnnn"

Những mãnh vỡ, khói lửa còn có cả tan nát đến vụn vỡ,Hàn Yêu Hy chầm chậm đẩy anh dậy máu từ miệng anh trào ra. Cô đỡ lưng anh nhưng lại phát hiện sau lưng có cả máu thấm đẫm áo sơ mi màu trắng sáng, cô nắm áo anh lẳng lặng khóc"Thần, tại sao vậy cứ để em chết đi"

Tề Ngạo Thần gắng sức chịu đựng cơn đau ở sau lưng, nặng nề mở mắt ra nhìn cô. Bàn tay thô to nhẹ nhàng gạt phăng nước mắt đi hơi thở khó khăn dỗ dành cô

"Yêu Hy không sao, em..từng nói rằng nếu..anh chết đi em..sẽ tha thứ thì anh nguyện..ý. Con của..chúng ta.."

Hàn Yêu Hy nghe vậy nước mắt rơi càng nhiều, là do cô muốn mà tại sao lại phải đau lòng chứ..

Chưa kịp nói dứt câu anh thở gấp một trận cảm thấy cơ thể một cỗ buồn ngủ kéo đến, anh cố căng mắt nhìn thật kĩ khuôn mặt cô như muốn khắc sâu tạc vào trong trí nhớ, vào trong từng tế bào. Nếu có thể, nếu có thể khi xuống hoàng tuyền anh sẽ cho con anh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mẹ nó đẹp đến mức nào.

Cô bất lực nhìn Tề Ngạo Thần thiếp đi trên tay mình, bàn tay của anh vẫn còn hơi ấm vẫn đang bao chặt lấy tay của cô.

Hàn Yéu Hy choàng tĩnh lúng túng rút điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cô lập tức dùng hết sức lực nói ra "Thượng Phong, đường cao tốc.."

Gậy gỗ hung hăng giáng mạnh xuống gáy cô, Hàn Yêu Hy ngất xỉu điện thoại bị vứt sang một bên. Người áo đen cười lạnh nhìn màn hình chớp nháy cùng tiếng hỏi han của Lục Thượng Phong, bàn chân to lớn mạnh mẽ đạp xuống màn hình điện thoại bể nát đi tín hiệu bị ngắt..

Lục Thượng Phong cầm điện thoại đã bị dập tắt, lòng liền bất an không thôi, anh biết rằng đã xảy ra chuyện rồi mà lần này là cuộc đối mặt lớn. Xâu chuỗi những sự kiện gần đây xảy ra trong tập đoàn, anh có thể khẳng định có một người đang mang hận ý tấn công cô, vừa rồi Hàn Yêu Hy lại đâm một vết dứt khoát như vậy lập tức công ty đó sụp đổ. Có lẽ đây là lần chạm mặt cuối cùng, anh lạnh lùng bước ra khỏi phòng ra lệnh cho thuộc hạ tra tất cả các tuyến đường cao tốc.

Trên màn hình tivi là tin thời sự đêm khuya, máy quay được quay từ trên cao xuống thu hết vụ chạm trán hỗn loạn lúc nãy. Cô phóng viên đứng trước màn hình cố gắng diễn tả hết tình hình lúc này

" Theo ghi nhận, chiếc xe khách chắn phía trước đường và đâm đầu vào chiếc xe BMW đang chạy, khiến cho thiệt hại nặng nề. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa thấy một mạng người nào!"

Lục Thượng Phong sững người, nhìn đầu chiếc xe đã bị đụng đến hẹp vào trong thì thần trí đã không còn. Nhưng chiếc xe của cô đâu phải chiếc xe này, nhìn bảng số xe anh gắng nhớ lại. Đó là xe của Tề Ngạo Thần mà! Biết tin Hàn Yêu Hy vẫn còn sống anh mới dễ chịu hơn anh lập tức thông báo cho người bên Tề Ngạo Thần.

Lúc Hàn Yêu Hy có ý thức trở lại xung quanh đã là một màu tối đen, nhưng đây không phải trên đường cao tốc lúc nãy.

Mùi nấm mốc bụi của thời gian còn có cả mùi sét gỉ nồng nặc làm cô muốn buồn nôn, đồng tử mắt dần làm quen với bóng tối cô thấy được những ánh sáng yếu ớt từ khe hở ở từng ngóc ngách. Trong đêm tối tĩnh lặng bên cạnh cô có một tiếng rên khó chịu vang lên, Hàn Yêu Hy giật mình mới chợt nhớ ra hết mọi chuyện.

Trên tay và chân cô đều là xích sắt chắc chắn là bản lớn, càng nhúc nhích thì không thoát ra được chỉ toàn là tiếng kim loại va chạm. Cô lo lắng nhìn Tề Ngạo Thần bên cạnh, trên người anh đã được quấn băng nhưng sao cô lại cảm thấy nó được quấn rất sơ sài.

Cổ họng khó khăn rung lên vài tiếng"Thần, anh có nghe em nói không?"

Tề Ngạo Thần ho khan vài cái, nặng nề cất giọng để cô bớt lo lắng" Ừ anh đây "

Hàn Yêu Hy chỉ nghe ba từ vỏn vẹn đó mà yên lòng đến mức nào, nước mắt lại rơi xuống, cô thật sự lo sợ nếu như anh chết chắc cô cũng đi cùng, gia đình của cô sẽ đoàn tụ "Thật tốt, anh còn sống, thật tốt.."

Anh rất muốn ôm lấy cô vào lòng mà dỗ dành nhưng hoàn cảnh lại không cho, anh cũng không khác gì cô, tứ chi đều bị xích căng ra, vết thương trên lưng tuy đã được xử lí nhưng vì hành động này lại bị hở. Anh cảm giác máu ấm đang từng giọt rỉ ra sau lưng mình.

Tiếng mở cửa to lớn truyền vào, Hàn Yêu Hy cùng Tề Ngạo Thần cùng ngẩng đầu dậy, bước vào là hai bóng người một nữ một nam.

Siêu Hùng nhếch môi tay vỗ vào nhau không ngừng, Lâm Triệu My đi bên cạnh thì luôn miệng chế giễu "Trời ơi, thật là ngưỡng mộ đó hai người lãng mạn đến mức chúng tôi phải vỗ tay khen ngợi"

Tề Ngạo Thần đối với Siêu Hùng hoàn toàn xa lạ, Hàn Yêu Hy chỉ có một chút ngạc nhiên xem xét một chút liền tự tin mà ngẩng đầu nheo mắt hỏi "Ông là Siêu Hùng?"

Siêu Hùng cũng không mấy kinh ngạc ông ta thích thú cười to "Hahaha không hổ là Hàn tổng đây sắc bén hơn người!"

"Ha~" Hàn Yêu Hy một chút cũng không sợ cô cười nhạt, ánh mắt thách thức phóng thẳng đến Siêu Hùng cùng Lâm Triệu My vào đó "Làm sao! Đây là muốn làm gì, giết người cướp của à?"

Siêu Hùng có một chút hoảng hốt trong lòng, người phụ nữ này thật là không sợ gì mà "Tôi nào đâu dám, chỉ là từ từ mà chơi cùng cô mà thôi"

Tề Ngạo Thần nhíu mày, cô và ông ta đang xảy ra chuyện gì vậy chứ..

"..." Hàn Yêu Hy im lặng, cô vẫn không biết tại sao ông ta lại hận thù như vậy, làm ơn đi đây là lần đầu tiên cô gặp ông ta lấy đâu ra hận với thù mà tranh chấp.

Siêu Hùng thả chậm bước chân đi đến gần cô "Ngày trước tôi định xử lí Hàn Đông Quân trước, nhưng nào ngờ con gái ông ta lại xử lí nhanh gọn như vậy. Một quyền cho ông ta xuống mồ nằm"

Hàn Yêu Hy nhìn ông ta, trong mắt chỉ toàn là hận thù mà mục tiêu lại là cô. Cô im lặng tiếp tục xem ông ta sẽ làm gì, Siêu Hùng rút từ trong túi quần một tấm hình nhỏ nhắn, nhìn động tác của ông ta cô nhận ra ông ta rất quý trọng tấm hình này.

Ông đưa tấm hình ra trước mặt cô, Hàn Yêu Hy nhìn vào, tấm hình đã rất cũ kỉ vài nơi còn có chút ố vàng theo thời gian. Trong hình là một cô gái tóc xoã dài, ngũ quan tinh tế thanh thoát đang cười thật tươi trước ống kính, Hàn Yêu Hy nhíu mày căn bản cô không biết người này là ai

" Người này là ai?"

Siêu Hùng cười nhẹ rút tấm hình về ngón tay cẩn thận vuốt ve bề mặt "Cô không biết đúng chứ, cô thấy em ấy đẹp không, thấy xinh không nhưng.."

Câu cuối cùng, Siêu Hùng ngắt lời ông ta bỏ tấm hình vào lại nơi cũ, ánh mắt hoang dại nhìn Hàn Yêu Hy. Cô bình tĩnh nhìn ông ta, đôi mắt đã hằn lên tia máu, xem ra người đó cực kì quan trọng với ông ta. Đột nhiên, cổ họng bị nghẹn thắt

hô hấp cô trở nên khó khăn tột độ, Siêu Hùng đang điên cuồng mà bóp chặt lấy cổ cô.

Tề Ngạo Thần ở bên đây tim cũng theo cô bị siết chặt lại anh mặc kệ ông ta là ai hét lên "Này buông cô ấy ra có nghe không hả" Siêu Hùng căn bản mặc kệ lời anh hét chỉ điên tiết mà nhìn người trước mặt.

" Cô có biết cô ấy hiện tại ở đâu không, cô ta đã chết rồi, nhưng người ác độc ra tay giết chết em ấy đó chính là mẹ cô "

Hàn Yêu Hy giật mình trợn mắt như không tin những lời vừa phát ra từ miệng Siêu Hùng, lực đạo trên cổ cô càng ngày càng mạnh cô sắp hô hấp không được rồi.

Cô khó chịu nhíu mày "Umm" Tề Ngạo Thần càng cuống cuồng hơn muốn xông đến đánh ông ta một trận nhưng tứ chi đều được khoá chặt lại còn có cả vết thương trên lưng đang ngày càng nặng.

Lâm Triệu My lúc này mới bước đến đặt tay lên vai ông ta vuốt ve con thú nóng giận này "Được rồi Hùng mình còn rất nhiều thời gian để chơi đùa"

Siêu Hùng suy nghĩ một lúc cánh tay dần thả lực, Hàn Yêu Hy nặng nề thở từng ngụm hơi. Tề Ngạo Thần sốt sắng "Yêu Hy em có sao không "

Cô có chút khó khăn đáp lại anh "Em..không sao"

Tể Ngạo Thần tức tối xoay qua chất vấn Siêu Hùng "Ông bắt cô ấy chỉ vì trả thù cho em gái sao?"

Siêu Hùng trợn mắt nhìn anh" Phải, chính mẹ cô ta đã đoạt đi mạng sống của em gái tao"

Cô ho khan vài tiếng "Ông có bằng chứng không chứ ở đó mà mạnh miệng!" Siêu Hùng lại lần nữa bị tức giận ông ta hùng hổ bước đến dùng hết sức lực lên má của cô. Một cái vung tay mạnh mẽ làm má trái của cô rỉ máu sứt mẻ đôi môi hồng hào.

"Chết tiệt, thả tao ra "Tề Ngạo Thần khổ cực không thôi trái tim cứ lên xuống mãi, người con gái anh yêu thương trong vòng tay lại bị đánh không thương tiếc như vậy.

Siêu Hùng đi sang Tề Ngạo Thần đang cựa quậy thoát ra khỏi dây xích bóp cằm anh lại nhướng mày "Sao? Thương tiếc sao hả "

Anh đã mất hết sự kiên nhẫn, tựa như một con dã thú đang giận dữ "Có giỏi thì đánh tao đừng có đánh cô ấy"

Siêu Hùng cười khẩy, tay không ngần ngại đấm thẳng vào mặt anh "Muốn là anh hùng lắm sao"

Anh phun máu trong miệng ra một chút cũng không sợ "Đúng vậy hãy thả cô ấy ra đi tôi sẽ thay thế!" Tâm trạng Hàn Yêu Hy rối bời thấp thỏm cô im lặng mãi đến khi Siêu Hùng chuẩn bị roi da cùng các vật dụng khác thì cô bình tĩnh nói "Tôi không muốn liên luỵ, thù hận gì hãy trả một lần với một mình tôi mà thôi!"

Tề Ngạo Thần rít lên từng câu chữ" Yêu Hy em không được làm như vậy, anh không cho phép!!"

Cô cắn chặt răng phun ra những lời tuyệt tình, đối với anh không cần dùng hành động cô chỉ dùng lời nói để giết chết tâm anh mà thôi "Anh im đi, anh có cái quyền gì mà can ngăn tôi hãy thôi nhúng tay vào

chuyện của tôi đi.Ha~ hay là lấy danh phận chồng trước, xin lỗi chúng ta đã li dị rồi"

Một câu nói còn hơn ngàn vết dao ngàn viên đạn ghim thẳng vào anh, Tề Ngạo Thần chết điếng người cả người đều suy sụp. Hàn Yêu Hy âm thầm xin lỗi anh, anh đã vì cô mà hi sinh rồi cô không muốn anh phải đau khổ hơn nữa.

Siêu Hùng đã hết kiên nhẫn nhìn một màn kịch chia tay bi thương trước mặt, súng lục trên tay ông ta đã được lên nòng chỉ cần bóp cò máu sẽ lênh láng. Ông ta lạnh lùng đi đến chỉa thẳng súng ngay mắt cá chân của cô rồi bóp cò.

" Đoàng" Tiếng súng vang lên cùng tiếng gào tuyệt vọng tột cùng..

Hết chương 94

Quá trời dài luôn ngược cũng quá trời, các nàng thương ta thì hãy vote nào!!!! Huhu mấy nay lượt xem và vote ngày càng ít quá tr bùn.