Hàn Yêu Hy bước ra thì không thấy ai hết, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm tại sao cô lại cảm thấy khó xử chứ. Từ lúc tỉnh dậy cô vẫn chưa nhìn căn phòng này đã quá quen thuộc khắc sâu trong xương tuỷ cô, trên giường là cảnh anh mạnh mẽ chiếm đoạt lần đầu tiên của cô, trên giường là cảnh cô lau người đút thuốc cho anh. Ha~ cứ ngỡ là đã quên nhưng thật ra lại nhớ kĩ đến lạ lùng..!, căn phòng vẫn như vậy điều làm cho cô ngỡ ngàng nhất là tấm ảnh cưới vẫn ở nguyên đó sau bao năm tháng đã có hơi bạc màu, sờn cũ.
Cô có hơi run run chạm vào bức hình đó, khuôn mặt anh vẫn như vậy vẫn lạnh lùng mím môi thật chặt, cô lại ngu ngốc cười thật tươi. Hàn Yêu Hy rụt tay lại im lặng đi xuống tầng, cầu thang uốn lượn đẹp mắt được chạm khắc tinh xảo từng chi tiết, bước chân ngọc xuống nền đầu tiên cô vẫn bị ám ảnh chính cầu thang này Hàn Uyên Vân đã giả vờ ngã xuống, cũng là lúc bé con của cô cũng ra đi theo.
Hàn Yêu Hy tăng nhanh bước chân cô không muốn nhìn lại quá khứ kinh khủng đó nữa, Tề Ngạo Thần nhìn thấy cô xuống lòng khẽ nhộn nhạo cô bây giờ với cô lúc nãy sao mà khác quá..
Tề Ngạo Thần đi đến đỡ cô xuống, nhưng Hàn Yêu Hy lại lách người né khỏi anh, bước ra phòng khách. Tề Ngạo Thần chạy theo "Yêu Hy em ăn sáng rồi anh sẽ đưa em về"
Hàn Yêu Hy nhìn anh rồi nhìn lại một bàn ăn thịnh soạn đã được bày sẵn nhếch môi mọng "Không cần tôi không cảm thấy đói"
Tề Ngạo Thần mím môi "Không ăn sáng sẽ không tốt cho sức khoẻ chỉ ăn một bữa thôi mà"
Dứt lời ngoài cổng truyền đến tiếng xe rầm rộ, Lục Thượng Phong một thân âu phục phẳng phiu bước xuống hiên ngang đi thẳng vào nhà không thèm ngó đến Tề Ngạo Thần đang đứng như trời chồng cười dịu dàng với Hàn Yêu Hy" Hy Hy, anh đến rước em"
Hàn Yêu Hy thở hắt ra trong lòng, suýt nữa thì cô đã mềm lòng mà ở lại ăn sáng với anh rồi, cô đứng cạnh Lục Thượng Phong khoác tay anh cười lịch sự với Tề Ngạo Thần "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần "
Tề Ngạo Thần khó chịu nhìn vào tay Hàn Yêu Hy đang thân mật khoác vào tay anh ta, anh ngẩng đầu "Anh là ai?"
Lục Thượng Phong cũng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy người đã phá huỷ đi con của Hy Hy yêu quý của anh" Tôi là Lục Thượng Phong là bạn trai của Hy Hy"
Tề Ngạo Thần trố mắt nhìn Lục Thượng Phong rồi lại sang Hàn Yêu Hy "Yêu Hy nói với anh chỉ là giả đi"
Hàn Yêu Hy nhìn anh, cả người anh đều cứng đờ lại trong lòng lại đau nhói như bị kim châm vào "Đúng vậy anh ấy là bạn trai tôi và còn nữa tôi mong anh đừng lưu luyến không dứt nữa giữa tôi và anh đã kết, thúc, rồi"
Cô nghiến răng nhấn thật mạnh từng chữ, bỏ lại một câu tuyệt tình cô kéo Lục Thượng Phong hướng cổng đi đến, Tề Ngạo Thần cảm giác thần kinh tựa như đang tê dại từng chút một, tứ chi không cử động được nữa. Anh đây là đang bám víu cô không buông sao, sau ngần ấy anh cố gắng đối với cô vẫn không đủ để khoả lấp trái tim đã bị khuyết đó, Tề Ngạo Thần cả người như đổ chì ập xuống nền nhà. Anh không can tâm, không can tâm nhìn người mình yêu đi theo một người khác, cũng phải là do anh tự chuốt lấy còn ở đây mà oán trách ai chứ.
Tề Ngạo Thần cùng Hàn Uyên Vân ở quá khứ quấn quít nhau không rời anh cũng không bận mà lo lắng cho tâm tư của cô, hiện giờ cô chỉ cho anh biết cái cảm nhận đó như thế nào thôi..
Có lẽ cũng như anh, đau đớn không kể xiết, bất lực đến mức chỉ biết ngồi một mình, đến cả tư cách đứng lên giành lại cô cũng đã không còn nữa rồi. Cái thứ gì trên đời này Tề Ngạo Thần cũng có thể mua, nhưng hạnh phúc là một thứ quá xa hoa là thứ anh phải trả cái giá thật đắt. Kết thúc rồi, tất cả...
Quản gia Lâm từ trong bếp đã quan sát thấy mọi chuyện, ông đau lòng nhìn cậu chủ đang đau buồn. Ông cũng không thua kém gì, chỉ mong mọi chuyện mà cậu chủ từng gây ra sẽ mau chóng lành lại, nhìn theo bóng xe đã khuất dần ở cuối đường ông thở dài " Yêu Hy, con lựa nhầm đường rồi."
Trên xe, Hàn Yêu Hy vẫn còn nắm thật chặt tay lại gân đã nổi lên hết ánh mắt chung thuỷ vẫn đặt ở kính chiếu hậu, cô thấy anh đổ gục xuống đồng thời mang theo trái tim này rơi xuống cùng, anh quằn quại dưới nền nhà cô lại đau đớn hơn anh, chiếc xe rẽ cũng là lúc bóng dáng đó khuất dần rồi biến mất khỏi tầm mắt cô, tại sao lại có cảm giác hụt hẫng thế này..
Lục Thượng Phong nhìn cô đau lòng anh lại chua xót không thôi, vươn bàn tay to lớn bao trùm hết bàn tay bé nhỏ của cô nhẹ nhàng duỗi thẳng những ngón tay đã đỏ lên vì nắm chặt, giọng anh trầm trầm mang theo đầy tư vị "Đừng nhìn nữa, nếu em còn day dứt anh có thể quay đầu xe trở lại"
Hàn Yêu Hy giật mình, có chút hoảng hốt khôi phục lại sắc thái "Không cần, em đã quyết định thì là như vậy" Lục Thượng Phong biết rất rõ cô, rõ ràng là vẫn còn yêu sao cô cứ vẫn làm khó mình như vậy chứ. Hàn Yêu Hy đưa tay hạ cửa sổ xuống gió thoảng xen vào tóc cô rất dễ chịu, gió làm mắt cô cay xè đi.Lục Thượng Phong thở dài giọng nói như lãng vào gió liền bay đi "Nếu muốn khóc thì cứ khóc đừng cố nhịn anh sẽ đau lòng!"
Hết chương 90
Hãy vote đi vote đi đừng ngại ngùng hehe 😆