Trời dần dần tối, cả tầng lầu chỉ còn duy nhất phòng của Phó Dĩ Mạt còn sáng đèn. Chiếc váy dài sau khi được cởi bỏ đã nằm yên vị trên ghế sô pha, mềm nhẹ và ôn nhu, phảng phất mang theo hương rượu. Nằm giữa một phòng làm việc chỉ có một màu xám, chiếc váy giống như đóa hoa vừa mới nở đã điêu tàn, có vẻ đột ngột mà tịch mịch.
Phó Dĩ Mạt cau mày, nhìn kỹ màn hình máy tính, sắc mặt ngưng trọng.
Khó trách buổi sáng hôm nay Tào Dương lại phát hỏa như vậy. Ngay trong nửa ngày cô mất tích, thị trường chứng khoán đã có biến động lớn. Hơn ba ngàn cổ phiếu đã đồng loạt nhảy cầu, trong đó còn có những cổ phiếu vẫn đang tăng không ngừng trong vòng ba tháng nay giờ lại đột ngột hạ. Cổ phiếu của Hoa Thần bị thiệt hại nghiêm trọng, trong đó có hơn mười công ty còn phải đóng cửa, còn lại thì cũng đang gần đến ngưỡng tử, mà cô, giám đốc bộ phận đầu tư lại biến mất, ngay cả bóng dáng cũng không tìm thấy.
Mới chỉ buông thả mình có ngày thôi, cả thiên hạ đã đại loạn, xem ra cô không có mệnh làm quan.Cô lắc đầu, cười khổ với cái máy tính.
Nhìn lại đồng hồ, đã hơn mười một giờ rưỡi, cô dụi dụi mắt, gấp máy tính lại.Tắt đèn, tắt điều hòa, rồi cô mới đóng cửa lại.Cô vừa thắt đai lưng, vừa chỉnh đốn lại đầu óc.
Trên áo khoác cũng có một mùi hương không mấy xa lạ. Đó là mùi vị của thuốc lá hòa hợp với mùi hương thơm ngát của cỏ cây khiến người ta có cảm giác thật ấm áp.
Cô không khỏi nhớ tới người thanh niên kia.Trẻ tuổi, anh tuấn, nói chuyện nửa thật nửa giả, cười rộ lên một cách vô tội, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia sáng, có một chút xấu xa.
Ở trước mặt cậu ta, cô cảm thấy mình thật ngốc.
Ngốc rụt rè, ngốc tránh né.
Cô cẩn thận, từ tốn tựa như lần đầu tiên thích thú muốn hút thuốc, rõ ràng thống hận thuốc lá vô cùng nhưng lại không thể không khát vọng nó, hiểu rõ mà vẫn cứ muốn sa vào.
Như thế đấy ~ Cô theo bản năng mà thích ứng với sự có mặt của cậu trong cuộc sống. Cùng cậu ở chung một chỗ, cô cảm thấy vừa nguy hiểm lại vừa kích thích, giống như bàn chân trần đi trên lớp băng mỏng.Nhưng mà, mặc dù cô rất muốn nhấm nháp tư vị được sủng ái, được che chở mà cảm động, cô vẫn luôn tự nói với chính mình, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi.
Vẫn còn kịp, chỉ cần một chút xíu thôi thì sẽ không nghiện và cũng sẽ chẳng có tác dụng phụ, đúng không?
Trong đại sảnh đã không còn ai, chỉ còn đèn ở phòng bảo vệ là sáng.Cô không dám lưu lại lâu, hai tay rúc trong túi áo, vội vàng đi ra cửa lớn.
Vừa mới đi xuống khỏi những bậc thang ngoài đại sảnh, ở phía sau vang lên tiếng còi ô tô, cô rảo bước chân nhanh hơn một chút. Chiếc xe kia vẫn ương bướng đi theo sau cô, bất đắc dĩ cô đành quay đầu lại.
Tần Nặc ngồi trong xe, tựa đầu vào ghế, miệng nhếch lên, vẫy vẫy tay với Phó Dĩ Mạt.
“ Lên xe.”
Phó Dĩ Mạt có chút sửng sốt, từ phía xa xa nhìn lại cậu, nét mặt như muốn trốn tránh.
Cậu quay cửa kính ô tô xuống: “ Tiểu thư à, tôi đợiở đây cả ngày, bụng đói lắm rồi em có biết không? Nếu em đã biết rồi thì mau đền cho tôi một bữa ăn khuya đi, nhé?!”
Lại nữa rồi!
Vẻ mặt này, ngữ khí này làm cho trái tim cô dù cứng rắn cũng không cự tuyệt được.
Phó Dĩ Mạt âm thầm thở dài, im lặng ngồi vào trong xe.
Dọc đường đi, cô không nói một lời nào, đầu quay sang một bên, dựa vào cửa kính xe khiến Tần Nặc nghĩ cô muốn ngủ một giấc. Cậu cứ một lẠlại một lần quay sang nhìn cô, nhưng cô không hề ngủ. Cô chỉ là hơi mệt mỏi một chút, thản nhiên nhìn đèn đường bên ngoài.
Đến nơi, cô chần chờ không muốn xuống xe. Nhìn nhà hàng giống như Thủy Tinh cung trước mặt, bước chân cô như muốn nhũn ra.
Cô quay đầu nhìn cậu rồi đưa mắt nhìn lên bốn chữ cổ viết trên Thủy Tinh cung: Ngư Phủ Xướng Trễ. Nỗi khiếp sợ hiện lên trên gương mặt của cô.
Nơi này?
Cư nhiên lại là nơi này?
Bên ngoài vẫn là không khí se lạnh của mùa xuân, cảnh trí mê người theo kiểu miền nam, những bức tường thủy tinh phản quang, khu nhà ấm trồng đầy thực vật nhiệt đới cao lớn, dòng suối chảy xuôi bên cạnh con đường bằng đá, bên chiếc cầu lung linh là một ngôi nhà gỗ nho nhỏ.
Cô dần dần bình tĩnh trở lại. Không cần hướng dẫn viên chỉ đường, đi qua con đường đá, cô đến thẳng nhã gian dưới bóng cây lắc lư, nhẹ nhàng vén bức màn phủ, ngồi xuống nhuyễn tháp.
Cậu hơi ngạc nhiên, chờ hướng dẫn viên đi rồi mới hỏi cô: “ Sao vậy? Đã từng đến nơi này rồi sao?”
Ánh mắt Phó Dĩ Mạt mê mang nhìn xuyên qua lớp khí bốc lên từ nước trong chén, đến một địa phương không biết tên.
Trước đây, nơi này chưa có tiếng tăm, không có nhiều khách thăm quan như thế này, hiện tại nó có vẻ đã đắt giá lên nhiều. Cô nhấp một ngụm trà, thản nhiên cười.
“ Đúng vậy, trong chính gian phòng này, tôi đã trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi.”
Cô quay mặt đi, liếc mắt nhìn bức tường phủ đầyhoa.Chiếc cầu nhỏ đã được sửa lại, dòng suối cũng được sửa lại, bãi đỗ xe bên ngoài cũng đã rộng thêm.Nhưng cô chỉ nhớ rõ ngày hôm đó đẹp như thế nào thôi!
Tiền trên người của cả hai chỉ đủ để mua một chiếc bánh ngọt và mạt trà, bởi vì Tào Dương đang làm hướng dẫn viên ở đây, cho nên có thể ở lại sau giờ làm việc, anh quản lý còn ngấm ngầm để lại một nhã gian cho bọn họ.
Khi đó mọi chuyện thực đơn giản, hai người ở cùng một chỗ, chỉ uống nước trắng thôi mà cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Tần Nặc cứ thế dùng vẻ mặt nghiên cứu, lẳng lặng nhìn cô. Sắc mặt cô tái nhợt lại mệt mỏi, biểu tình vẫn lãnh đạm, xa cách và đầy tâm sự như ngày thường.
Cậu không mở lời, thong thả chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy tay của cô.
Cô nhịn lại nhịn thêm, nước mắt rốt cuộc không khống chế được mà rơi xuống.Vốn nghĩ hết thảy đều đã qua, muốn quên cũng sẽ rất dễ dàng, ngờ đâu lại không phải như vậy.
Thời gian xa cách bảy năm gói gọn trong bốn chữ “ Cảnh còn người mất”.
Trên bàn, hơi nước lượn lờ trong chén trà, ở phía đối diện, một khuôn mặt khác đã thay đổi, anh tuấn khiến người ta đui mù.
Cậu nhìn cô, trầm mặc.
Trong mắt ngấn lệ, khóe miệng lại quật cường mỉm cười, cô có chút ngượng ngùng mà nghiêng đầu, đưa tay lau đi vệt nước mắt, nói: “ Buồn cười quá đúng không? Khi hai mươi tuổi, tôi lại cảm thấy rằng khoái hoạt chỉ là đơn giản như vậy!”
Đi trên đường, yêu nhau thì cầm tay, mùa đông thì cùng nhau ăn chung một phần khoai nướng, mùa hè thì cùng nhau ăn kem, nghĩ đến việc cả cuộc đời này bọn họ sẽ yêu nhau như vậy là đã cảm thấy rất ngọt ngào rồi.
Ngọt ngào kia khiến người ta khi nhớ lại mà phải rơi lệ.