Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 512






“Anh Thanh Tùng, có vẻ như thằng bé rất thích anh.” Trần Thanh Thảo dựa vào trong lồng ngực của Vũ Vĩnh Kỳ, nhìn thấy cục cưng nhỏ nằm yên không khóc không nháo trong vòng tay của Lâm Thanh Tùng thì không khỏi kinh ngạc nói.

Mà thực sự là cục cưng nhỏ rất thích Lâm Thanh Tùng, có mấy lần thằng bé đang khóc lóc om sòm, chỉ cần anh ấy bế lên là ngừng khóc ngay, cứ như có mối quan hệ rất thân thiết với anh ấy vậy.

“Vậy sao? Cục cưng nhỏ, có phải con rất thích bố nuôi không hả?” Lâm Thanh Tùng dùng ngón tay thô ráp của mình nhẹ nhàng chạm vào hai gò má non mềm của Cục cưng nhỏ rồi khẽ cười nói.

Thằng bé nhìn Lâm Thanh Tùng, ôm lấy những ngón tay của anh ấy cho vào miệng cẩn thận cắt mút.

Nhìn vẻ ngoài non nớt đáng yêu của đứa bé, đáy lòng Lâm Thanh Tùng đều mềm nhũn ra.

Lê Châu Sa mang theo vẻ mặt phức tạp đi tới, đưa tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cục cưng nhỏ.

Nhìn thấy dáng vẻ vô ưu vô lo của thằng bé, hốc mắt của Lê Châu Sa phủ lên một tầng sương mờ ảo.

“Lê Châu Sa, em phải chấp nhận sự thật, bây giờ em như vậy sẽ khiến cho mọi người rất lo lắng”
Lời nói của Lâm Thanh Tùng khiến cơ thể của Lê Châu Sa không ngừng run lên.

Cô ấy ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Thanh Tùng.

“Nhưng mà em biết Phan Huỳnh Bảo chưa chết, anh ấy thật sự chưa chết, anh ấy sẽ không chết.”
“Chị dâu.” Nghe thấy lời nói vừa rồi của Lê Châu Sa, không chỉ có Lâm Thanh Tùng khó chịu mà cả Trần Thanh Thảo ở cạnh bên cũng có tâm trạng không tốt.

Cô bé không hy vọng Lê Châu Sa phải chìm đắm trong bi thương cùng thống khổ, nhưng cô bé biết khi nói ra những lời này thì quả thật Lê Châu Sa đang ở trong trạng thái như vậy.

Phan Huỳnh Bảo yêu Lê Châu Sa nhiều như thế, đơn giản chỉ muốn Lê Châu Sa có được hạnh phúc.

Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ nắm tay nhau đi trên con đường lớn, thế nhưng cô bé vẫn cứ rầu rĩ không vui.

Đột nhiên Vũ Vĩnh Kỳ dừng bước, cậu bé đứng trước mặt Trần Thanh Thảo, cầm lấy tay cô bé rồi nói: “Đừng lo lắng, chuyện của chị dâu thì cần chị ấy tự mình đối mặt.”
“Vũ Vĩnh Kỳ, anh đừng rời xa em có được không?” Đột nhiên Trần Thanh Thảo cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô bé sợ hãi nếu có một ngày Vũ Vĩnh Kỳ rời đi, không biết cô bé có thể tiếp nhận nổi hay không đây? Có lẽ cô bé cũng sẽ giống như Lê Châu Sa, không có cách nào thừa nhận được loại đả kích này.

“Anh sẽ không rời xa em đâu, cả đời này anh sẽ ở bên cạnh em.

Em đã từng thôi, người khác không dám thích em đâu.”
“Anh nói em hung hăng hả?” Trần Thanh Thảo tức giận, trừng mắt nhìn Vũ Vĩnh Kỳ chứng tỏ bản thân đang rất tức giận.

Nhìn thấy lửa giận của Trần Thanh Thảo, Vũ Vĩnh Kỳ mới cười nhẹ nói: “Gạo Tẻ nhà chúng ta là cô gái đáng yêu nhất trần đời, làm sao có thể hung hăng được chứ?”
Nghe Vũ Vĩnh Kỳ nói như thế, Trần Thanh Thảo giả vờ bĩu môi đắc ý nói: “Nói thế còn nghe được.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Thanh Thảo, Vũ Vĩnh Kỳ cảm thấy rất buồn cười.

Có điều, mặc kệ Trần Thanh Thảo có dáng vẻ như thế nào đi chăng nữa thì Vũ Vĩnh Kỳ đều rất thích.

Công ty của Trương Thiên Toàn đã phá sản, bây giờ đang bị người ta truy hồi nợ, thậm chí là lúc thành lập công ty cũng trái phép nên hiện tại đang bị công an ráo riết điều tra.


Trương Thiên Toàn trốn đi rồi, không ai biết được anh ta đang ở đâu.

Sau khi Trương Thiên Toàn sụp đổ, Vũ Phương Thùy cũng suy sụp, bây giờ cũng đang bị người ta tìm kiếm khắp nơi.

Cô ta muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn này nên đã đi vay nặng lãi, kết quả là bị người khác giở trò.

Bây giờ khoản nợ của Vũ Phương Thùy đã lên đến hàng chục tỷ đồng, những người cho vay nặng lãi ráo riết tìm cô ta.

Vũ Phương Thùy cũng đã bị bọn họ tóm lấy một lần, sau đó bắt cô ta đi tiếp khách, cô ta may mắn trốn thoát cho nên bây giờ mấy người đó vẫn đang cật lực tìm kiếm cô ta.

Vũ Phương Thùy giờ đây giống như một tên ăn mày nghèo túng, lang thang ngoài đường, bây giờ có gặp thì cũng không ai có thể nhận ra cô ta chính là Vũ Phương Thùy nữa.

Ngay cả những người cho vay nặng lãi cũng không biết Vũ Phương Thùy đã trở thành một kẻ ăn mày, trên mặt toàn những vết đen nhớp nhúa.

Trong lúc vô tình, Vũ Phương Thùy nhìn thấy Lê Châu Sa, nhìn thấy cô ấy sáng sủa ngăn nắp, quần áo là lượt giống như những thành phần tri thức của xã hội, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh mặt trời lại tỏa ra sức hấp dẫn ma mi.

Vũ Phương Thùy oán hận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lê Châu Sa, bàn tay gắt gao nắm chặt lại.

Cô ta trở nên thế này tất cả đều do Lê Châu Sa làm hại, nếu không có Lê Châu Sa thì cô ta sẽ không biến thành gái điểm, cũng không bị người ta đùa bỡn.

Cô ta hận Lê Châu Sa, hận không thể xé nát Lê Châu Sa ra thành từng mảnh.

Bây giờ Lê Châu Sa đã có Lâm Thanh Tùng ở bên cạnh giúp đỡ, nếu không có Lâm Thanh Tùng thì vốn dĩ Lê Châu Sa sẽ không bao giờ có đủ khả năng thành công như hiện tại.

Vũ Phương Thùy ẩn núp sau nơi ở của Lê Châu Sa, mỗi ngày đều quan sát tình hình của cô ấy.

Nhìn thấy cô ấy mang theo đứa nhỏ ra ngoài chơi đùa, sắc mặt Vũ Phương Thùy trở nên ác độc, vặn vẹo đến vô cùng khó coi.

Cô ta biến thành dáng vẻ thê thảm như bây giờ, nhưng ngược lại Lê Châu Sa vẫn xinh đẹp quyến rũ như thế.

Trong người Vũ Phương Thùy giờ đây chỉ còn lại lòng đố kỵ mãnh liệt, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô ta muốn giết chết Lê Châu Sa, nhất định phải giết chết Lê Châu Sa.

“Gạo Tẻ, làm sao vậy?” Lê Châu Sa đang chơi đùa với cục cưng nhỏ thì thấy Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào phía con đường cách đó không xa nên mới nghi hoặc hỏi cô bé.

Nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Lê Châu Sa, Trần Thanh Thảo mới hoàn hồn lại, cô bé liếc nhìn Lê Châu Sa một cái rồi nói: “Không có gì.”
Nghe Trần Thanh Thảo nói thế, Lê Châu Sa mới cười nói: “Có phải lại suy nghĩ đến Vũ Vĩnh Kỳ rồi hay không?”
Trần Thanh Thảo nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.

Vũ Vĩnh Kỳ phải tham gia nghĩa vụ quân sự vào ngày hôm qua, mặc dù trước đây bởi vì mối quan hệ với Trần Thanh Thảo cho nên cậu bé đã ở lại Hà Nội học đại học, nhưng mà thực ra vẫn có chức vụ trong quân đội.


Đừng tưởng Vũ Vĩnh Kỳ còn rất trẻ nhưng cậu bé đã là một quân nhân có triển vọng rồi.

“Không phải em nghĩ đến Vũ Vĩnh Kỳ đâu.” Trần Thanh Thảo ủ rũ trả lời Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trần Thanh Thảo thì cười nhẹ một tiếng cũng không chọc thủng được vẻ mặt buồn bã trên mặt cô bé.

Cô ấy mỉm cười, đưa tay sờ tóc cục cưng nhỏ, thở dài nói với Trần Thanh Thảo: “Đừng nghĩ nhiều như thế, Vũ Vĩnh Kỳ là một người lính mạnh mẽ, chắc chắn cậu ấy sẽ biết cách trở về an toàn mà.”
Vũ Vĩnh Kỳ..

cậu bé sẽ trở về với Trần Thanh Thảo một cách lành lặn sao?
Mỗi lần Vũ Vĩnh Kỳ có nghĩa vụ, Trần Thanh Thảo thực sự rất lo lắng.

Dù sao thì Vũ Vĩnh Kỳ chấp hành nhiệm vụ gì cô bé cũng không biết, Trần Thanh Thảo rất sợ Vũ Vĩnh Kỳ sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Mỗi lần tưởng tượng đến chuyện này, Trần Thanh Thảo đều lo lắng đến mức cả đêm không thể chợp mắt nổi.

“Trông cục cưng nhỏ giúp chị với chị đi pha cho thằng bé một ít sữa bột” Lê Châu Sa trao thằng bé cho Trần Thanh Thảo, sau đó đứng dậy đi tới phòng khách.

Trần Thanh Thảo nghịch ngợm chỏ tay vào lồng ngực của cục cưng nhỏ, thằng bé chớp đôi mắt nhỏ xinh nhìn Trần Thanh Thảo, thỉnh thoảng lại mở miệng cắn ngón tay của cô bé.

Khoang miệng ấm áp của thằng bé khiến Trần Thanh Thảo cảm thấy rất thú vị.

“Cục cưng nhỏ, ngón tay bẩn lắm, nhả ra nhanh đi nào.” Trần Thanh Thảo nhìn thấy cục cưng nhỏ đang cắn ngón tay mình thì không nhịn được vuốt ve mấy sợi tóc mềm mại của thằng bé.

Cục cưng nhỏ liếc mắt nhìn Trần Thanh Thảo, vẻ mặt đau khổ nhổ ngón tay trong miệng ra.

Trần Thanh Thảo nhìn thấy động tác của cục cưng nhỏ thì vui vẻ nói: “Cục cưng nhỏ ngoan thật đấy”
Thằng bé uốn éo thân hình mũm mĩm, cứ nhích tới nhích lui trên người Trần Thanh Thảo trông vô cùng đáng yêu.

Khi Trần Thanh Thảo và cục cưng nhỏ đang vui vẻ chơi đùa cùng với nhau thì một bóng đen tới gần bọn họ.

Trần Thanh Thảo còn tưởng là Lê Châu Sa, quay đầu lại nói: “Chị dâu, cục cưng nhỏ thật đáng yêu, thật thông minh…
“Anh làm gì đấy? Trả thằng bé lại cho tôi.” Trần Thanh Thảo còn chưa nói xong, giọng nói vui vẻ của cô bé đột nhiên dừng lại bởi vì cục cưng nhỏ ở trong tay đã bị người đàn ông lạ mặt cướp đi mất rồi.

Sắc mặt Trần Thanh Thảo trở nên trắng bệch, vội vàng đuổi theo bóng đen kia.

Người đàn ông ôm cục cưng nhỏ trong lồng ngực chạy ra khỏi sân, sau đó ngồi lên một chiếc xe ô tô tải màu xám bạc đang chờ sẵn rồi chạy đi.

“Trả đứa bé lại cho tôi, đứng lại… Trần Thanh Thảo lo lắng, cô bé không ngừng chạy nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng nổi tốc độ của chiếc xe kia được, chốc lát sau đã không thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa rồi.

Trần Thanh Thảo thở hổn hển xoay người, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía trước.


Cục cưng nhỏ… Cục cưng nhỏ bị bắt đi rồi, nhưng rốt cuộc là ai đã bắt thằng bé đi?
Trần Thanh Thảo không hề biết.

Lúc cô bé quay lại sân thì Lê Châu Sa từ trong bên trong đi tới, trong tay cô ấy còn cầm một bình sữa vừa mới pha xong.

Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của Trần Thanh Thảo thì sắc mặt lập tức thay đổi.

“Gạo Tẻ, cục cưng nhỏ đâu?” Trong tay Trần Thanh Thảo không có đứa bé nào nữa, cũng khó trách Lê Châu Sa lại trưng ra vẻ mặt lo lắng này.

Trần Thanh Thảo áy náy nhìn Lê Châu Sa, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, thật sự xin lỗi… Cục cưng nhỏ… bị người khác cướp đi rồi.”
“Bụp.” Lời nói vừa rồi của Trần Thanh Thảo đã kích thích đến trái tim của Lê Châu Sa, bình sữa đang nắm trên tay đột nhiên rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt của cô ấy trắng bệch đến dọa người, không khỏi kinh ngạc nhìn Trần Thanh Thảo, sau đó lảo đảo cơ thể lùi về sau mấy bước, lập tức té xỉu trên mặt đất.

“Chị dâu.

Thấy Lê Châu Sa ngất đi, Trần Thanh Thảo vô cùng hoảng sợ tiến lên đỡ lấy cô ấy.

Hoàng Song Thư nghe thấy động tĩnh thì lập tức xuống lầu, nhìn thấy Lê Châu Sa đang té xỉu dưới mặt đất, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi.

“Gạo Tẻ, làm sao thế này? Châu Sa bị làm sao vậy?”
“Chị hai, vừa rồi có một người đàn ông vọt vào trong sân cướp lấy cục cưng nhỏ trong tay em đi mất.

Chị ba biết được… tin tức này nên té xỉu rồi.”
“Em nói cái gì?”
Sắc mặt của Hoàng Song Thư vô cùng khó coi, đôi mắt bình thường vốn đã lạnh lùng bây giờ càng lạnh thêm mấy phần, hơi thở u ám khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Sau khi Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo cùng đỡ Lê Châu Sa vào nằm trên ghế sô pha, Trần Thanh Thảo vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Thanh Tùng.

Lâm Thanh Tùng cấp tốc đến đây, sau khi biết được tình hình thì khuôn mặt anh ấy cũng trở nên âm u đáng sợ.

“Ý của em là có người mang con của Lê Châu Sa đi sao?”
“Ừm… em cũng không biết là ai cả, đó là một người đàn ông đeo mặt nạ, bước lên một chiếc xe ô tô tải màu xám bạc.” Trần Thanh Thảo cảm thấy rất có lỗi khi đã đánh mất cục cưng nhỏ, trong lòng rất khó chịu nên không ngừng khóc nức nở.

Hoàng Song Thư ngồi ở bên cạnh Trần Thanh Thảo, vô cùng lo lắng nắm lấy tay cô bé an ủi.

“Gạo Tẻ, em đừng khóc nữa, chuyện này cũng không thể trách em được.”
“Là do em không trông coi cục cưng nhỏ cẩn thận nên mới bị người khác cướp đi, chắc chắn là chị ba rất ghét em.” Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư, sụt sịt mũi nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Hoàng Song Thư vô cùng phức tạp nhìn về phía Lê Châu Sa đang hôn mê trên ghế sô pha: “Không phải đâu, Lê Châu Sa sẽ không trách em đâu, chuyện quan trọng của chúng ta bây giờ là phải tìm cách đưa cục cưng nhỏ trở về.” Cục cưng nhỏ là cả nguồn sống của Lê Châu Sa, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì e rằng Lê Châu Sa sẽ không sống nổi mất.

“Tôi sẽ cho người đi tìm cục cưng nhỏ” Ánh mắt u ám của Lâm Thanh Tùng nhìn Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo rồi kiên định nói.

“Anh Thanh Tùng, nhất định phải tìm được cục cưng nhỏ, em cầu xin anh đấy.” Trần Thanh Thảo khóc lóc cầu xin Lâm Thanh Tùng.

Lâm Thanh Tùng thở dài một hơi, vuốt mái tóc đen dài của cô bé: “Được, em đừng quá lo lắng, anh sẽ tìm được cục cưng nhỏ thôi mà.

Bây giờ em chỉ cần chăm sóc cho Lê Châu Sa thật tốt, có biết không?”
“Được.” Sau khi Lâm Thanh Tùng rời đi, Trần Thanh Thảo chán nản lấy điện thoại gọi điện cho Vũ Vĩnh Kỳ.


Nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ bây giờ đang trong thời điểm chấp hành nhiệm vụ, cơ bản là không thể mang theo điện thoại bên người.

Trần Thanh Thảo ném di động vào đầu giường, sau đó úp chăn trùm kín mặt khóc nấc lên.

Sau khi khóc một hồi lâu, đột nhiên cô bé nhớ ra một điều rất quan trọng.

Nếu có người muốn cướp đi đưa bé của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo thì chỉ có thể là một người, mà người này…chắc chắn là…
Vũ Phương Thùy? Trương Thiên Toàn? Trừ hai người đó ra, Trần Thanh Thảo không thể tìm ra được người đáng nghi nào nữa, mà người có khả năng mang đứa bé đi nhất chính là Vũ Phương Thùy.

Trần Thanh Thảo lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt, cô bé lấy điện thoại di động ra tìm một dãy số.

Số điện thoại này là lúc trước Vũ Phương Thùy cho Trần Thanh Thảo, cũng chỉ có một mình cô bé biết số điện thoại này của cô ta.

Vũ Phương Thùy đang ngồi trong một căn phòng nhỏ tối om, nhìn đứa bé đang ngủ say sưa trước mặt thì khuôn mặt người phụ nữ vặn vẹo và dữ tợn.

Chuông điện thoại vang lên, Vũ Phương Thùy hững hờ liếc nhìn qua.

Sau khi nhìn thấy người gọi điện là ai, ngón tay cô ta dừng lại một chút.

Một lúc sau, Vũ Phương Thùy mới trả lời điện thoại.

“Có chuyện gì?” Vũ Phương Thùy nói với Trân Thanh Thảo qua điện thoại bằng giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Có phải cục cưng nhỏ đang ở trong tay chị không?” Trần Thanh Thảo nghe được giọng nói của Vũ Phương Thùy, đôi mắt lắng đọng lại, ngẩn người hỏi.

Vũ Phương Thùy lười biếng nhếch cánh môi lên, vẻ mặt vô cùng thản nhiên nói: “Nếu ở trong tay chị thì thế nào?”
“Tại sao chị lại làm như thế?” Lâm Thanh Tùng nghe thấy cục cưng nhỏ đang nằm trong tay Vũ Phương Thùy thì những dây thần kinh đang căng thẳng của mình mới chậm rãi thả lỏng ra.

Nghe thấy Trần Thanh Thảo nói bậy, Vũ Phương Thùy cười nhẹ một tiếng, vuốt ve mái tóc của mình rồi nhướng mày nói: “Tại sao chị lại làm như vậy à?
Em nghĩ chị có cần phải nói với em không?”
“Chị, chị đừng có làm chuyện gì sai trái nữa, em cầu xin chị đấy.” Đã từ rất lâu rồi Trân Thanh Thảo không có gọi Vũ Phương Thùy là chị nhưng bây giờ cô bé vẫn lựa chọn gọi cô ta một tiếng “chị” như thế.

Một tiếng “chị” của Trân Thanh Thảo làm cả cơ thể của Vũ Phương Thùy đột nhiên run lên, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch thêm vài phần.

Những ngón tay dùng sức nắm chặt lại thành nắm đấm, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Băng Trang, chuyện của chị và Lê Châu Sa, em không cần quan tâm.”
“Chị cảm thấy em có thể không quan tâm được sao?” Trân Thanh Thảo buồn bã nói: “Mặc kệ chị muốn làm cái gì đi nữa nhưng cục cưng nhỏ vô tội mà, nếu chị vẫn là Vũ Phương Thùy trước kia mà em biết thì chị ngay lập tức buông tha cho đứa bé đi.”
“Chị sẽ không thả đứa bé ra đâu, đừng có mơ nữa.” Vũ Phương Thùy cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói với Trần Thanh Thảo.

“Vũ Phương Thùy, rốt cuộc chị muốn như thế nào?” Trần Thanh Thảo hít sâu vào một hơi, giận giữ hét lên với Vũ Phương Thùy.

Cô bé không muốn Vũ Phương Thùy dấn thân vào con đường tự hủy diệt bản thân, tại sao cô ta cứ khăng khăng làm như vậy chứ.

“Chị muốn như thế nào ư? Chị muốn Lê Châu Sa chết, đây chính là điều mà chị muốn.” Giọng nói tàn nhẫn của Vũ Phương Thùy truyền qua điện thoại.

“Đừng làm tổn thương đến đứa bé, em có thể hứa với chị sẽ làm theo những yêu cầu chị muốn: Em chỉ cầu xin chị hãy trả lại đứa bé cho chị ba đi.”
“Tại sao chị lại phải trả nó lại cho Lê Châu Sa? Băng Trang, em gọi chị một tiếng là chị gái, từ trước đến nay vẫn luôn như thế nhưng tại sao lần nào em cũng giúp Lê Châu Sa vậy?”.