Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 484






Cô ấy tiến lên phía trước, ôm chầm lấy Phan Huỳnh Bảo, nhẹ giọng nói: “Ngốc quá.”
Đôi lúc Phan Huỳnh Bảo thật sự rất ngốc, tình yêu của anh ấy không phải kiểu mãnh liệt như ngọn đuốc cháy hừng hực mà chỉ thầm lặng như thế nhưng lại một lần nữa làm rung động trái tim Lê Châu Sa.
“Châu Sa, em đừng rời xa anh nữa nhé!” Phan Huỳnh Bảo đưa bàn tay không còn chút sức lực đặt lên eo của Lê Châu Sa rồi nói một cách nũng nịu Khóe mắt của Lê Châu Sa cay cay, dường như nước mắt đã sắp rơi nhưng cô ấy vẫn cố gắng không khóc.
Cô lấy lại bình tĩnh sau đó nắm lấy tay Phan Huỳnh Bảo rồi đặt lên bụng mình.
Phan Huỳnh Bảo không hiểu chuyện gì mà chỉ nhìn Lê Châu Sa, dường như anh không biết vì sao Lê Châu Sa lại đặt tay anh lên bụng cô ấy.
Lê Châu Sa bình tĩnh nói với Phan Huỳnh Bảo: “Đồ ngốc, anh được làm bố rồi.”
Lần đầu tiên người dưới một người trên vạn người như Phan Huỳnh Bảo để lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
“Phan Huỳnh Bảo, anh nghe rõ đây, anh được làm bố rồi.” Thấy Phan Huỳnh Bảo ngây mặt ra không nói được gì, Lê Châu Sa hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
“Châu Sa… em… em nói gì vậy?” Tôi nghiệp cho Phan Huỳnh Bảo, khả năng phản xạ kém quá.
Lê Châu Sa nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Phan Huỳnh Bảo thì không kìm được cười phá lên.
“Em…có thai rồi sao?” Phan Huỳnh Bảo vô cùng xúc động, anh ấy không ngờ Lê Châu Sa lại đem đến cho mình một tin tốt lành như vậy.
“Châu Sa, cảm ơn em, cảm ơn em” Phan Huỳnh Bảo phấn khích đến độ không biết phải làm gì.

Anh ấy ôm chặt Lê Châu Sa vào lòng, áp má xoa xoa vào bụng của Lê Châu Sa rồi nói một cách nũng nịu.

Lê Châu Sa đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Phan Huỳnh Bảo, nói nhỏ: “Ngốc quá, cảm ơn gì chứ?”
Cô ấy cũng rất vui, có thể mang thai đứa con của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy thật sự vui không đến mức không thể nào diễn tả được.
“Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em và cả con nữa.”
Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu lên, đặt lên môi Lê Châu Sa một nụ hôn ngọt ngào.
Lê Châu Sa cũng đáp lại nụ hôn của Phan Huỳnh Bảo, lúc này trong tâm trí cô ấy chỉ có một suy nghĩ rằng sẽ mãi mãi ở bên Phan Huỳnh Bảo, mãi mãi..


không xa rời.
Trong thời gian Phan Huỳnh Bảo nằm viện, ngày nào Lê Châu Sa cũng đến thăm anh ấy.

Ngày hôm sau sau khi Phan Huỳnh Bảo tỉnh lại, Vũ Phương Thùy có đem canh gà đến thì bị anh đuổi ra ngoài.
“Lẽ nào chúng ta bên nhau mà chút tình cảm cũng không có sao?”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Vũ Phương Thùy nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn mình của Phan Huỳnh Bảo.
Cô ta biết Phan Huỳnh Bảo là một người lạnh lùng vô tình nhưng cô ta không ngờ rằng anh ấy lại có thể đối xử với mình một cách lạnh nhạt vô tình đến vậy, sự dịu dàng của Phan Huỳnh Bảo không dành cho Vũ Phương Thùy.
“Tình cảm? Cô nghĩ tôi có thể có tình cảm gì với cô chứ? Sự kiên nhẫn mà tôi dành cho cô đã mất hết từ lâu rồi.

Vũ Phương Thùy, kể từ khi cô vạch ra kế hoạch cho mọi chuyện thì tôi đã không còn chút tình cảm nào với cô rồi, cho dù là tình cảm bạn bè cũng do những chuyện cô làm mà không còn nữa.”
Phan Huỳnh Bảo ghét nhất là những kẻ mưu đồ tính toán, mà Vũ Phương Thùy lại âm mưu bày ra tất cả mọi chuyện, điều này khiến anh ấy ghét cay ghét đắng.
Gương mặt thoa đầy phần của Vũ Phương Thùy càng thêm trắng bệch, cô ta nắm chặt lòng bàn tay rồi cất giọng thều thào: “Phan Huỳnh Bảo, em yêu anh!”
“Tôi sẽ không bao giờ yêu cô.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nói với Vũ Phương Thùy bằng giọng điệu giễu cọt.
Lúc này, vẻ mặt Vũ Phương Thùy càng tái nhợt hơn nữa.
Cô ta hất cằm lên rồi nói với giọng cứng cỏi: “Anh không yêu em cũng được, dù sao bây giờ em cũng là vợ anh.

Anh muốn tái hợp lại với Lê Châu Sa thì trừ khi ly hôn với em trước, nếu không Lê Châu Sa sẽ trở thành kẻ thứ ba và con của cô ta sẽ trở thành con riêng.”
Vũ Phương Thùy định ăn không được thì đạp đổ sao?
Lời nói của Vũ Phương Thùy đã khiến sắc mặt vốn khó chịu của Phan Huỳnh Bảo càng trở nên khó coi hơn.
Phan Huỳnh Bảo xông về phía Vũ Phương Thùy với vẻ mặt đáng sợ.

“Vũ Phương Thùy, cô không ly hôn thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”
“Ha ha… anh nghĩ rằng em sợ sao? Nếu anh không thể yêu em vậy thì cứ hận em cũng được, dù có phải khiến anh hận em đi chăng nữa em cũng không cho anh và Lê Châu Sa được toại nguyện đâu.”
Vũ Phương Thùy nói xong thì lập tức bỏ đi.
Nhìn thấy bóng Vũ Phương Thùy rời đi, đôi mắt Phan Huỳnh Bảo run lên càng trở nên đáng sợ hơn.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Phan Huỳnh Bảo, Vũ Phương Thùy đã gặp ngay Lê Châu Sa đi ra từ thang máy.
Lê Châu Sa diện một chiếc váy thêu màu cam nhạt, trông cô ấy vô cùng thanh tú và kiều diễm.
Đặc biệt hơn cả là gương mặt ấy hiện lên rõ niềm hạnh phúc lẫn chút quyến luyến, dáng vẻ này của Lê Châu Sa như một cái gai trong mắt của Vũ Phương Thùy.
“Lê Châu Sa, cô tưởng vậy là xong rồi sao?” Vũ Phương Thùy lạnh lùng bước tới gần Lê Châu Sa, ánh mắt đầy sự khinh miệt nói với cô ấy.
Lê Châu Sa nhìn Vũ Phương Thùy, cười nhạt nói: “Vũ Phương Thùy, cô có biết bây giờ trông cô thế nào không?”
Hung dữ… đáng sợ, thậm chí còn thay đổi đến mức vô cùng thảm hại nữa, dáng vẻ này của Vũ Phương Thùy quả thực khác xa với ngày trước.
“Cô đừng đắc ý, cứ cho là trước đó giữa tôi và Phan Huỳnh Bảo không xảy ra chuyện gì, vậy chuyện giữa cô và Trương Thiên Toàn thì sao? Cô vẫn là một người phụ nữ đê tiện mà thôi, vừa muốn ở bên Trương Thiên Toàn lại vừa muốn ve vãn Phan Huỳnh Bảo, cô chính là loại phụ nữ để tiện nhất trên đời này.
Câu nói nham hiểm của Vũ Phương Thùy đã khiến mặt của Lê Châu Sa đột nhiên biến sắc.
Cô ấy giơ tay lên tát một tát vào mặt của Vũ Phương Thùy, cảm giác đau điểng ấy đã truyền ra khắp thân thể của cô ta.
Vũ Phương Thùy đưa tay sờ lên má, lúc này, đôi mắt ngập tràn sự căm thù của cô ta càng trở nên đáng sợ.
“Lê Châu Sa, cô dám đánh tôi sao?”
Vũ Phương Thùy thét lên một tiếng chói tai, sau đó giương nanh múa vuốt xông vào người của Lê Châu Sa.
Lúc Lê Châu Sa muốn thoát khỏi cơn điên loạn của Vũ Phương Thùy thì một giọng nói trong trẻo kèm theo sự thất vọng vang lên ngăn lại hành động của Vũ Phương Thùy.
“Chị làm loạn đủ chưa?”
Hôm nay Trần Thanh Thảo tan học thì lập tức đến đây thăm Phan Huỳnh Bảo, ngờ đâu lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng khó coi này của Vũ Phương Thùy.
Nếu Trần Thanh Thảo không tận mắt chứng kiến dáng vẻ này của cô ta thì cô bé cũng không dám tin rằng người phụ nữ trước mặt mình là Vũ Phương Thùy.

Vũ Phương Thùy giật bắn mình, từ từ quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trần Thanh Thảo, cô ta run lên cầm cập.
Cô ta siết chặt nắm đấm tay, khuôn mặt trắng bệch ra.
“Tại sao cứ phải làm loạn lên như thế?” Trần Thanh Thảo bước đến gần Vũ Phương Thùy rồi kéo lấy cánh tay cô ta, đôi mắt đen láy của cô bé nhìn chằm chằm vào Vũ Phương Thùy.
“Băng Trang.” Vũ Phương Thùy không còn hung dữ như ban nãy nữa, giờ đây cô ta chỉ cảm thấy đau lòng và khổ sở.
Cô ta không muốn Trần Thanh Thảo thất vọng về mình bởi vì cô ta đã xem Trần Thanh Thảo như em ruột của mình vậy.
“Chị ba, chị đi vào thăm anh ba trước đi.”
Trần Thanh Thảo hít một hơi dài rồi nói với Lê Châu Sa bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Lê Châu Sa liếc nhìn Vũ Phương Thùy, gật đầu rồi đi lướt ngang qua người cô ta.
Sau khi thấy Lê Châu Sa rời đi, Trần Thanh Thảo mới buông tay Vũ Phương Thùy ra, lạnh nhạt nói: “Chị, chị còn tính mê muội tới lúc nào nữa đây?”
Bởi vì Trần Thanh Thảo thực sự tôn trọng Vũ Phương Thùy như một người chị thế nên cô bé không muốn Vũ Phương Thùy đi vào con đường sai trái.
Tuy nhiên, tình cảm mà cô ta dành cho Phan Huỳnh Bảo thực sự quá cố chấp, cô ta đã tự khiến bản thân không còn đường nào để quay lại.
“Chị không hề mê muội, Băng Trang, cô ta không xứng với Phan Huỳnh Bảo.

Cô ta đã từng qua lại với Trương Thiên Toàn, loại phụ nữ này rõ ràng là…”
“Anh ba của em vẫn thích chị Châu Sa, dù cho giữa chị ấy và Trương Thiên Toàn có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh ba vẫn yêu chị Châu Sa.” Trần Thanh Thảo cắt ngang lời của Vũ Phương Thùy bằng giọng nghiêm nghị.
Vũ Phương Thùy thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trần Thanh Thảo thì cô ta không kiềm chế được: “Có phải em cũng thích người phụ nữ đó rồi không? Băng Trang, chị mới là chị của em, em quên rồi sao? Mặc dù bây giờ em đã quay về nhà họ Trần nhưng chị mới là chị của em cơ mà.”
“Chị làm ơn đừng sai thêm nữa.” Nhìn gương mặt hung hăng của Vũ Phương Thùy, Trần Thanh Thảo không khỏi đau xót và bất lực.
Cô bé muốn kéo Vũ Phương Thùy thoát ra thứ tình cảm cố chấp mà cô ta dành cho Phan Huỳnh Bảo nhưng Vũ Phương Thùy lại ngày càng lún sâu hơn.
Cuối cùng thì Trần Thanh Thảo cũng bỏ đi, trước thang máy giờ chỉ còn lại một mình Vũ Phương Thùy.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần Thanh Thảo, vẻ mặt Vũ Phương Thùy đầy sự oán hận.
Tất cả mọi người đều tác hợp cho Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, tất cả mọi người đều ủng hộ Lê Châu Sa?
Tại sao ai cũng thích Lê Châu Sa? Chẳng phải Vũ Phương Thùy mới là người yêu Phan Huỳnh Bảo nhất hay sao?
Cô ta hận Lê Châu Sa đến mức chỉ muốn băm cô ấy ra thành trăm mảnh.
“Sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?”

Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Lê Châu Sa từ lúc bước vào phòng bệnh liền xụ mặt ra cho nên đành phải lên tiếng hỏi cô.
Lê Châu Sa lấy lại tinh thần, đưa cho Phan Huỳnh Bảo một trái táo rồi lắc đầu nói: “Không có gì, do hôm qua em ngủ hơi trễ nên tinh thần không được tốt lắm thôi.”
“Ban nãy Vũ Phương Thùy đã đến đây.” Phan Huỳnh Bảo cắn một miếng táo rồi điềm tĩnh nói.
Lê Châu Sa không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ “ồ’ lên một tiếng.
Chuyện Vũ Phương Thùy đến đây tất nhiên là cô ấy biết bởi vì khi nấy cô ấy đã gặp cô ta với bộ dạng điên cuồng ở ngoài thang máy cơ mà.
“Anh đã nói với Vũ Phương Thùy vê chuyện ly hôn nhưng cô ta không đồng ý, tùy nhiên cũng chẳng sao cả, dù cho cô ta có không chịu thì cuối cùng vẫn phải ly hôn thôi.” Phan Huỳnh Bảo gằm mặt xuống nói với giọng trầm trầm.
“Huỳnh Bảo… em với Trương Thiên Toàn… ˆ Trong lòng Lê Châu Sa luôn day dứt vê chuyện đêm đó của cô ấy và Trương Thiên Toàn.
Tuy rằng đêm đó không phải Lê Châu Sa tự nguyện nhưng… sự việc cũng đã xảy ra rồi, tâm trạng của Lê Châu Sa trở bên vô cùng… khó chịu và đau đớn.
“Cho dù em và Trương Thiên Toàn có xảy ra chuyện gì đi nữa thì em vẫn là Lê Châu Sa của anh, vẫn là người phụ nữ mà anh yêu nhất.” Phan Huỳnh Bảo nắm lấy bàn tay lạnh toát của Lê Châu Sa, nhìn cô ấy với ánh mắt kiên định.
Phan Huỳnh Bảo muốn Lê Châu Sa biết rằng mặc kệ cô ấy và Trương Thiên Toàn đã xảy ra chuyện gì thì Lê Châu Sa vẫn là Lê Châu Sa, cô ấy vẫn là người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất.
Khóe mắt của Lê Châu Sa bỗng rưng rưng.
Cô ấy nép vào lòng của Phan Huỳnh Bảo rồi thỏ thẻ: “Đồ ngốc.”
Trên thế giới này thực sự còn có rất nhiều kẻ ngốc như vậy.
Phan Huỳnh Đức – bố của Phan Huỳnh Bảo cũng là một tên ngốc, bố của Trân Quân Phi cũng là tên ngốc, Trần Quân Phi cũng vậy và Phan Huỳnh Bảo cũng thế, đều là những kẻ ngốc.
“Nếu như em dám rời xa anh thêm lần nữa thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu, nghe rõ chưa?”
Phan Huỳnh Bảo nâng cằm của Lê Châu Sa lên để cô ấy thấy rõ được cảm xúc trong ánh mắt của anh ấy.
Anh ấy dùng ánh mắt để nói với Lê Châu Sa rằng nếu như Lê Châu Sa thực sự dám rời xa anh ấy thì cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy, không bao giờ.
‘Em sẽ không rời xa anh đâu.”
Lê Châu Sa cầm tay của Phan Huỳnh Bảo đặt lên bụng mình và nói rất kiên quyết.
Cô ấy muốn ở bên cạnh Phan Huỳnh Bảo và cả đứa con của họ nữa, sẽ bên nhau cả đời.
“Khụ khụ khụ.”
Trong lúc hai người đang âu yếm, chuẩn bị trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn thì có tiếng ho từ bên ngoài vọng tới.
Khuôn mặt Lê Châu Sa đỏ ửng lên, lúng túng tách ra khỏi Phan Huỳnh Bảo nhưng chẳng may đã đụng trúng vết thương của anh ấy khiến Phan Huỳnh Bảo run lên đau điếng..