Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 482






Cô ta không tin, rốt cuộc mình kém Lê Châu Sa ở điểm nào? Vì sao Phan Huỳnh Bảo lại nhớ mãi không quên Lê Châu Sa, còn với mình thì lại lạnh nhạt như vậy? Rốt cuộc cô ta kém Lê Châu Sa ở điểm nào chứ? Cô ta rất đau khổ, cũng rất khó chịu.

“Xin lỗi, tôi đã nói rồi, tôi không yêu cô” Bốn chữ này giống như sét đánh ngang tại khiến Vũ Phương Thùy không chịu nổi nữa.

“Để em đi gọi bác sĩ cho anh.” Vũ Phương Thùy chật vật lau nước mắt, đứng dậy nói với Phan Huỳnh Bảo.

“Phan Huỳnh Bảo, cho dù anh không yêu em cũng không sao, bây giờ em đã là vợ của anh, anh không thể thay đổi được” Vũ Phương Thùy nói xong thì rời đi.

Phan Huỳnh Bảo nhìn bóng dáng Vũ Phương Thùy rời đi, loạng choạng bước xuống giường.

Anh ấy muốn đi tìm Lê Châu Sa, nhất định phải tìm Lê Châu Sa, anh ấy muốn nói với Lê Châu Sa, mặc kệ lúc trước cô ấy và Trương Thiên Toàn đã xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ không để ý.

Lê Châu Sa muốn đi thăm Phan Huỳnh Bảo, nhưng không biết mình phải lấy thân phận gì để gặp anh ấy.

Gần đây phản ứng mang thai của cô ấy hơi nghiêm trọng, vì bảo vệ đứa bé này nên Lê Châu Sa không dám biểu hiện ra trước mặt người khác, chỉ có thể thống khổ chịu đựng.

Hôm nay Lê Châu Sa không đi làm, bởi vì thân thể không thoải mái, cô ấy giao việc trong công ty cho anh họ mình xử lý.

Cô ấy thuê một người giúp việc để hầm canh bổ cần thiết cho phụ nữ có thai cho mình mỗi ngày.

Sau khi uống canh bổ, thân thể Lê Châu Sa mới tốt hơn một chút.

Lê Châu Sa khẽ xoa bụng nhìn lá rơi ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Mấy ngày nay cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cô ấy và Phan Huỳnh Bảo đi đến tình trạng ngày hôm nay, cũng không biết nên trách ai.

Có lẽ, không thể trách ai được, chỉ có thể trách chính mình.

“Châu Sa… Châu Sa.”
Lúc Lê Châu Sa mở máy sưởi, ôm chăn ngồi trong phòng khách mơ màng sắp ngủ thì tiếng đập cửa vang lên.


Nghe thấy tiếng đập cửa, Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, cô ấy còn tưởng mình nghe lầm.

Sau đó Lê Châu Sa lại nghe thấy tiếng đập cửa.

“Ra đây..

Châu Sa… Đi ra mau.”
Giọng nói của người đàn ông nghẹn ngào giống như một con thú dữ bị thương, không ngừng rít gào.

Lê Châu Sa không thể tin nổi bỏ chăn trên người xuống đi ra mở cửa.

Cô ấy mở cửa ra thì thấy Phan Huỳnh Bảo đang mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng con người của anh ấy lại vô cùng sáng ngời cố chấp nhìn Lê Châu Sa.

“Em… còn muốn chạy đi đâu? Nói cho anh biết em còn muốn chạy đi đâu?” Phan Huỳnh Bảo khàn giọng nói, bóp lấy cổ tay Lê Châu Sa, sức lực của người đàn ông rất lớn, bàn tay cũng rất lạnh.

“Phan Huỳnh Bảo? Anh điên rồi?”
Lê Châu Sa hồ lên một tiếng rồi đỡ Phan Huỳnh Bảo vào cửa.

Thân thể người đàn ông lạnh như khối băng, ngón tay Lê Châu Sa đột nhiên run lên.

Cô ấy đỡ Phan Huỳnh Bảo ngồi lên số pha trong phòng khách, rồi cầm điện thoại định gọi cho Minh Cường kêu cậu ta đưa Phan Huỳnh Bảo đến bệnh viện.

Ngay lúc này, Phan Huỳnh Bảo lại nắm lấy tay Lê Châu Sa.

Sắc mặt Lê Châu Sa chợt trắng bệch, cô ấy giật mình nhìn Phan Huỳnh Bảo.

“Em muốn… chạy đi đâu?” Phan Huỳnh Bảo cố chấp nhìn Lê Châu Sa, không màng đến vết thương trên người đang đổ máu.

“Lê Châu Sa, anh nhớ em.”

“Lạch cạch.” Lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm điện thoại trong tay Lê Châu Sa rớt xuống đất.

Phan Huỳnh Bảo kéo Lê Châu Sa lên sô pha, ánh mắt điên cuồng làm cho người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lê Châu Sa, tức giận nói: “Em còn muốn chạy đi đâu? Lê Châu Sa, nói cho anh biết, em còn muốn chạy trốn đến đâu? Hả?”
Lê Châu Sa sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Bảo, cả người như đông cứng lại.

Cô ấy nhéo mạnh vào lòng bàn tay giống như muốn mọi thịt trong lòng bàn tay ra.

“Anh… rất nhớ em, thật sự… rất nhớ em.” Thấy Lê Châu Sa không nói lời nào, Phan Huỳnh Bảo bi thương và phiền muộn dựa đầu lên cổ của cô ấy.

Hơi thở của người đàn ông lướt qua cơ thể Lê Châu Sa mang theo một cảm giác khó tả.

Đôi mắt Lê Châu Sa đột nhiên đỏ lên.

Cô ấy từ từ vươn tay ôm Phan Huỳnh Bảo, nước mắt rơi xuống làm ướt hàng tóc mai.

“Phan Huỳnh Bảo, tên ngốc này Vì sao lại đến đây tìm cô ấy? Rõ ràng đã biết cô ấy dơ bẩn như vậy, vì sao còn muốn đến đây?
“Anh không ngại, chuyện tối hôm đó, anh đã điều tra… anh không chạm vào Vũ Phương Thùy, anh muốn nói cho em biết, nhưng em đã đi rồi, Lê Châu Sa, sao em có thể rời bỏ anh chứ?”
Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thùy không xảy ra chuyện gì sao?
Lê Châu Sa tin tưởng Phan Huỳnh Bảo, có lẽ ngay từ đầu cô ấy nên tin tưởng Phan Huỳnh Bảo, nhưng cô ấy lại không tin.

“Xin lỗi… thật sự xin lỗi.”
Rốt cuộc cô ấy đã làm cái gì vậy? Sao cô ấy lại không tin Phan Huỳnh Bảo?
“Anh không có chạm vào cô gái khác, Lê Châu Sa, đừng rời xa anh, được không?” Giọng nói Phan Huỳnh Bảo dần trở nên mỏng manh, Lê Châu Sa nhìn thấy vết thương trên người Phan Huỳnh Bảo đang rách ra, không ngừng đổ máu.

Cô ấy lo lắng nói với Phan Huỳnh Bảo: “Đừng nói nữa, em biết rồi, để em đưa anh đến bệnh viện”
Máu cứ chảy ra như vậy, Lê Châu Sa thật sự lo rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ chết.

Phan Huỳnh Bảo lại nắm tay Lê Châu Sa, nhìn cô ấy bằng ánh mắt âm trầm nói: “Em có rời xa anh nữa không?”
Ánh mắt của người đàn ông vô cùng kiên định cố chấp nhìn Lê Châu Sa, dường như nếu Lê Châu Sa không đồng ý, anh ấy sẽ không đến bệnh viện.


“Em sẽ không rời xa anh nữa, chúng ta đến bệnh viện đã, được không?”
Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên định của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa hít hít mũi, khàn giọng nói với anh ấy.

Nghe thấy câu trả lời của Lê Châu Sa, cơ thể Phan Huỳnh Bảo hơi thả lỏng xuống.

Anh ấy nỉ non lẩm bẩm: “Em đã đồng ý rồi… không thể đổi ý, Lê Châu Sa… Nếu em dám rời bỏ anh, anh sẽ chết trước mặt em, làm cho em hối hận mãi mãi.”
“Anh dám.” Lê Châu Sa vừa tức vừa gấp, không ngờ Phan Huỳnh Bảo lại có lúc giống như đứa trẻ như vậy, cô ấy bị lời nói của anh ấy chọc tức.

Phan Huỳnh Bảo kiên định nhìn Lê Châu Sa, ánh mắt đầy sự cố chấp, giống như muốn dùng ánh mắt của mình nói với Lê Châu Sa rằng anh ấy không nói giỡn, nếu Lê Châu Sa thật sự rời bỏ mình lần nữa thì anh ấy sẽ thật sự chết trước mặt Lê Châu Sa, tuyệt đối không nói giỡn.

“Huỳnh Bảo.”
Lúc Lê Châu Sa tính đỡ Phan Huỳnh Bảo đến bệnh viện thì cửa lại bị mở ra lần nữa, Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư thậm chí còn có Vũ Phương Thùy đi vào.

Nhìn thấy Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo đang ôm nhau, không khí có chút xấu hổ.

Cuối cùng, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đành phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước mắt.

“Em đúng là chỉ biết quậy.” Trần Quân Phi tiến lên, khuôn mặt vô cùng khó coi nói với Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo yếu ớt nhìn Trần Quân Phi nói: “Anh… xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.”
“Đến bệnh viện trước đi rồi nói.” Trần Quân Phi nhìn bàn tay của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đang nắm chặt vào nhau, anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Lúc ký ức của Phan Huỳnh Bảo khôi phục, Vũ Phương Thùy đã nói với Trần Quân Phi, tuy Trần Quân Phi có chút kinh ngạc, nhưng anh thấy phiền muộn nhiều hơn.

Phan Huỳnh Bảo lại bị đưa vào phòng phẫu thuật lần nữa, tất cả mọi người im lặng đợi bên ngoài.

Vũ Phương Thùy nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt vô cùng hung ác, Lê Châu Sa nhìn thấy ánh mắt của Vũ Phương Thùy thì nhíu mày đi đến trước mặt cô ta giương tay tát vào mặt cô ta một cái.

Hành động của Lê Châu Sa làm tất cả mọi người kinh ngạc, Hoàng Song Thư lo lắng gọi Lê Châu Sa: “Lê Châu Sa, sao chị lại đánh chị em?” Trần Thanh Thảo thấy Vũ Phương Thùy bị Lê Châu Sa đánh thì có chút tức giận.

Cô bé rất thích Lê Châu Sa, nhưng không có nghĩa cô bé sẽ không bảo vệ chị của mình.

Vì năm đó Vũ Phương Thùy đã cứu cô bé nên trong lòng Trần Thanh Thảo, Vũ Phương Thùy chính là chị ruột của mình, bây giờ Vũ Phương Thùy bị người khác bắt nạt, Trần Thanh Thảo đương nhiên muốn giúp Vũ Phương Thùy.


“Vũ Phương Thùy, cô thích Phan Huỳnh Bảo, có thể trắng trợn táo bạo theo đuổi, sao phải dùng thủ đoạn dơ bẩn đó?” Lê Châu Sa liếc mắt nhìn Trần Thanh Thảo một cái rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vũ Phương Thùy.

Lời nói của Lê Châu Sa làm tim Vũ Phương Thùy đột nhiên nảy lên, cảm giác bất an bắt đầu lan tràn trong lòng cô ta.

Cô ta nắm chặt bàn tay, nhìn Lê Châu Sa với vẻ mặt phẫn nộ và nói: “Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
“Tôi nói hươu nói vượn? Cô nói thật đi, trước đó lúc cô và Phan Huỳnh Bảo ở nước Mỹ đã xảy ra chuyện thật sao? Còn có, lúc đó cô sảy mất đứa bé kia, thật là của Phan Huỳnh Bảo sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Lê Châu Sa, Vũ Phương Thùy trở nên hoảng loạn, sắc mặt cô ta trắng bệch, nhìn Lê Châu Sa giống như nhìn thấy quỷ.

“Châu Sa, em nói vậy là sao?” Hoàng Song Thư nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Vũ Phương Thùy, tiến lên nắm lấy tay Lê Châu Sa hỏi.

Lê Châu Sa nhìn về phía Vũ Phương Thùy, khóe môi chậm rãi nhấc lên: “Như thế nào? Nói không nên lời à? Tôi nghĩ không phải cô không nói nên lời, mà là không dám nói nhỉ?”
“Cô… cô… ” Ngón tay run rẩy của Vũ Phương Thùy chỉ vào Lê Châu Sa, không thể nói lên một câu hoàn chỉnh.

Trần Thanh Thảo hiểu ý của Lê Châu Sa, cô bé nắm lấy tay Vũ Phương Thùy, hàng mi mảnh dài từ từ buông xuống.

Đáp án đã rõ ràng, nếu cô bé không nghĩ sai thì chuyện năm đó Vũ Phương Thùy và Phan Huỳnh Bảo ở nước Mỹ, chỉ sợ cũng là Vũ Phương Thùy…
Lúc không khí dần trở nên cứng đờ, cửa phòng phẫu thuật được mở ra.

Nghe thấy tiếng động, Lê Châu Sa dời ánh mắt khỏi người Vũ Phương Thùy, nhìn bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Bác sĩ, Phan Huỳnh Bảo sao rồi?”
Lê Châu Sa kiêm chế nỗi sợ hãi trong lòng, chạy tới hỏi bác sĩ.

“Tạm thời không có vấn đề gì, bây giờ sẽ được chuyển tới phòng bệnh.”
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, bình tĩnh nhìn Lê Châu Sa đáp.

Nghe bác sĩ nói Phan Huỳnh Bảo không sao, Lê Châu Sa thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó Phan Huỳnh Bảo được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh ấy.

“Huỳnh Bảo”.