Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 470






“Lê Châu Sa, tôi muốn cô biết rõ người đàn ông đang ở trên người cô là ai ha ha ha.” Châu Phước An củi đầu cắn lên môi Lê Châu Sa, bàn tay to không ngừng di chuyển trên người cô ấy.
Vào lúc Lê Châu Sa tỉnh táo lại thì muốn đầy người anh ta ra nhưng mà cả người lại không còn sức lực, nước mắt trượt trên mi mắt của cô ấy, trên gương mặt bất lực của người phụ nữ càng hiện rõ vẻ yếu đuối.
Lúc Châu Phước An định đưa tay đến giữa hai chân của Lê Châu Sa thi cửa phòng vốn đang đóng chặt bỗng bị người khác mạnh mẽ đá văng ra.
“Mấy người là ai…”
“A.” Châu Phước An nghe được tiếng động thi lập tức ngẩng đầu lên tức giận khi ai dám quấy rầy cuộc vui của anh ta nhưng không ngờ lại có một bóng đen xông tới bên người anh ta, thậm chí anh ta còn chưa thấy rõ người tới là ai thì đã bị người ta đá vào giữa hai chân.

Châu Phước An hét lên một tiếng chói tai, hai mắt trợn lên, cả người lập tức ngất xiu.
“Phế anh ta rồi ném đi.” Trương Thiên Toàn dẫm nát vị trí đũng quần Châu Phước An, sau đó quay sang ra lệnh cho vệ sĩ sau lưng mình.
Châu Phước An bi hai vệ sĩ kéo đi rời khỏi căn phòng.
Trương Thiên Toàn đi đến trước mặt của Lê Châu Sa, thấy dáng vẻ quần áo rách tơi tả của cô ấy thì ánh mắt người đàn ông không khỏi u ám hơn.
“Phan Huỳnh Bảo… nóng quá, mau cứu em… Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa mở to đôi mắt ngập nước của mình rồi ngồi xổm trước mặt Trương Thiên Toàn, cô ấy vươn tay như muốn ôm lấy thân thể anh ta.
Án đường của Trương Thiên Toàn hơi cau lại, khuôn mặt tòa ra khí lạnh.

Anh ta vươn tay ôm Lê Châu Sa từ dưới đất lên, cô ấy giống như một con mèo đang khó chịu không ngừng ma sát trên người Trương Thiên Toàn.
“Lê Châu Sa, nếu em còn dám di chuyển lộn xộn nữa thì có tin tôi sẽ xử đẹp em không.” Trương Thiên Toàn hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi nói với Lê Châu Sa.
Vốn dĩ anh ta cũng không phải là một người đàng hoàng gì, nếu Lê Châu Sa còn làm ra hành động trêu chọc người như thế này thì anh ta sẽ không khách sáo nữa.
“Nóng quá, nóng quá, Phan Huỳnh Bảo, em nóng quá…” Lê Châu Sa kéo quần áo trên người của anh ta rồi khàn giọng nói.
Trương Thiên Toàn nghe được ba từ Phan Huỳnh Bào, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Em nhìn cho rõ tôi là Trương Thiên Toàn, không phải Phan Huỳnh Bảo.” Người đàn ông đó có gì tốt chứ? Vậy mà Lê Châu Sa bị trúng thuốc cũng đều nhớ mãi không quên?
Cô ấy mở to đôi mắt ngây thơ của mình nhìn vào gương mặt có chút tức giận và phẫn nộ trước mắt, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Trương Thiên Toàn thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt này thì chửi thể một tiếng, sau đó anh ta ôm lấy người Lê Châu Sa, đặt cô ấy trên giường lon mềm mại.

“Nếu em đã muốn tôi đến như vậy thì tôi sẽ cho em được như ý nguyện.”
Cơ thể cường tráng của Trương Thiên Toàn đè trên người cô ấy, động tác của người đàn ông rất thổ bạo không chút thương tiếc giống như đang trút giận vậy.

Từng cơn gió bên ngoài thổi vào ô cửa số, hai người trong phòng vẫn đang dây dưa cùng một chỗ.
“Choang.”
“Anh ba, anh làm sao vậy?” Trần Thanh Thảo nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ thì cảm thấy hơi lo lắng đi vào phòng bếp.

Cô bé nhìn thấy những mảnh vỡ trên mặt đất và khuôn mặt mờ mit của Phan Huỳnh Bảo thì vẻ mặt cô bé cô cùng lo lắng đi lên cầm tay anh ấy.
“Không có gì.” Phan Huỳnh Bảo định thần lại, lắc đầu nói với Trần Thanh Thảo.
“Thật sự không có chuyện gi sao? Em thầy hình như sắc mặt của anh rất khó coi đấy.” Cô bé nhịn không được nhỏ giọng nói với Phan Huỳnh Bảo.
Anh ấy mìm cười ôn hòa nói: “Anh không sao, anh dọn dẹp một chút để còn ăn tối nữa.”
“Có phải anh ba đang nghĩ về chị Châu Sa không?” Trần Thanh Thảo rất thông minh, nhìn thấy nụ cười khác thường trên khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo thì cô bé biết anh ấy đang nghĩ gì.
Từ lúc Phan Huỳnh Bảo ly hôn với Lê Châu Sa, tinh thần của anh ấy đều không thể tập trung, nếu không phải làm vỡ cái này thì cũng chính là làm ngã cái kia.

Phan Huỳnh Bảo đã từng là một người bình tĩnh và tự chủ nhưng dường như vào lúc này đã không còn nữa, “Không biết, cô ấy đã… ăn chưa?” Ánh mắt của
Phan Huỳnh Bào không có tiêu cự, mê man nói.
“Anh ba, là do Gạo Tẻ không tốt, em xin lỗi.” Trần Thanh Thào thấy vè buồn phiền trên mặt anh ấy thì nhịn không được mở miệng nói.
Cô bé áy nảy nói như vậy khiến cho vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo trở nên hơi phức tạp, anh ấy vươn tay dịu dàng nói: “Cô bé ngốc, chuyện này không có liên quan gì đến em cà.”
Trần Thanh Thào nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh ấy thì lắc đầu nói: “Không phải, đều là do Gạo Tẻ không tốt, nếu ngày đó em không nói những lời đó ra thì anh ba sẽ không ly hôn với chị Châu Sa.”
“Suy cho cùng thì tất cả đều là lỗi của anh, nếu anh không chạm vào người Vũ Phương Thùy thi cô ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.” Phan Huỳnh Bào cười nhạt một cái rồi nói với Trần Thanh Thào.
Cô bé mấp máy môi, vẫn còn muốn nói điều gì nữa nhưng bên nhà ăn đã truyền đến tiếng của Hoàng Song Thư gọi hai người sang ăn cơm.
“Được rối, đừng để anh hai và chị hai lo lắng, chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Phan Huỳnh Bào xoa đầu Trần Thanh Thảo, ánh mắt vô cùng dịu dàng.


Cô bé sững người nhìn Phan Huỳnh Bảo rổi rũ mắt xuống, trái tim giống như bị người ta mạnh m bóp chặt, loại đau đớn này rất rất đau.
Phan Huỳnh Bảo cầm chén mới, lúc đi tới cửa lại thầy cô bé không đi theo thì không khỏi cau mày quay đầu lại.

Nhìn thấy Trần Thanh Thào đang nhíu mày ở phía bên kia nhà bếp, anh ấy nhẹ nhàng cất giọng: “Gạo Tè, đừng suy nghĩ nhiều, nguyên nhân khiến anh ly hôn với Lê Châu Sa cũng không phải do em.”
“Anh ba.” Trần Thanh Thảo cười khổ một tiếng nhìn Phan Huỳnh Bảo, bất đắc dĩ đành phải đi theo sau lưng anh ấy.
Hoàng Song Thư đã chuẩn bị chén đũa xong, cơm cũng đã xới, nhìn thầy Trần Thanh Thảo và Phan Huỳnh Bảo đi ra thì cô nhịn không được vẫy tay với cô bé: “Sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, đã xày ra chuyện gì sao?”
Trần Thanh Thào hơi buồn bã lấy tay che mắt lại, lắc đầu với Hoàng Song Thư.
Nhìn động tác này của cô bé, ánh mắt Hoàng Song Thư không khỏi sam xuống.
Cô đưa ánh mắt về phía Phan Huỳnh Bảo giong như là muốn hỏi anh ấy đã xày ra chuyện gì “Không có gì, có thể là hoi mệt một chút dùng không?” Ảnh måt Phan Huỳnh Bào ôn hòa nhin cô bé.
Bữa cơm này Trần Thanh Thảo ăn rất ít, lúc mọi người vẫn còn đang ăn thì dường như cô bé không chịu đựng nổi nữa, đầy ghế sang một bên, tự minh rời khỏi đó.
Nhìn cô bé rời đi, trong mắt Hoàng Song Thư hiện lên về buồn rầu, cô nói: “Có phải bé Gạo Tẻ bị bệnh rồi không?”
Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, hai người đều không nói gi.
Trên lẩu, cả người Trần Thanh Thảo đều dán ở trên giường, cô bé ôm chặt lấy búp bê trên giường rồi lớn tiếng khóc lên.
Xin lỗi, anh ba… em xin lỗi.
Cô bé thật sự không phải cô ý, bây giờ anh ba rất đau khổ.

Tất cả đều do cô bé không tốt, nếu trước đây cô bé không không làm như vậy thì anh ba cũng sẽ không đau lòng thể này.

Đều là do cô bé không tốt, lại làm như vậy với anh ba.

Anh ba là người tốt mà cô bé lại làm ra chuyện này, quả thật không thể nào tha thứ được.
“Gạo Tẻ, sao chị lại khóc vậy? Là ai bắt nạt chị sao?” Trong lòng Trần Thanh Thào vô cùng khó chịu, cô bé gọi ngay cho Vũ Vĩnh Kỳ.
Vũ Vĩnh Kỳ rất vui vẻ, nhẹ nhàng an ủi Trấn Thanh
Thảo.
“Vĩnh Kỳ, Gạo Tẻ là người xấu sao?” Cô bé hít mũi một cái, hỏi Vũ Vĩnh Kỳ bên kia đầu dây điện thoại.
Cậu bé nghe vậy, khuôn mặt nghiêm nghị mang theo chút bất đắc dĩ nói: “Ai nói Gạo Tè là người xấu?”
“Nhưng mà là do Gạo Tè không tốt, chị đã khiến cho anh ba và chị ba phải ly hôn.

Anh ba rất buồn, chị đều biết hết.”
Giọng nói của bé Gạo Tẻ khàn khàn khiến Vũ Vĩnh Kỳ yên lặng.
“Em cũng cảm thấy Gạo Tè cũng là người xấu phải không?” Vũ Vĩnh Kỳ im lặng khiến cô bé khóc lớn lên.
Vũ Vĩnh Kỳ luống cuống tay chân, ở đầu dây bên kia không ngừng xin lỗi Trần Thanh Thảo.
“Không phải vậy, Gạo Tẻ là người đáng yêu nhất, là cô bé xinh đẹp nhất, sao có thể là người xấu được chử”
“Hu hu hu…” Trần Thanh Thảo cắn chăn, khóc đến đau lòng.
Vũ Vĩnh Kỳ không biết nên làm thế nào, rơi vào đường cùng nên cậu bé không thể làm gì khác hơn là nói với cô bé như thế.
“Nếu câu chủ Bào ly hôn với chị Châu Sa thì ly hôn cũng có thể tải hôn mà, chị có muốn cậu chủ Bảo và chị Châu Sa ở bên nhau không?”
Lời nói của câu bé khiến Trần Thanh Thảo vốn còn đang khóc đến đau lòng chợt im lặng lại.
Đường nhiên cô bé muốn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa ở bên nhau, hiện tại đứa bé của Vũ Phương Thùy đã không còn nữa, cô bé cũng không cần cảm thấy ân hận với cô ta.
Ý nghĩ lúc đầu của Trần Thanh Thào chính là tìm cách để Phan Huỳnh Bào ở bên Lê Châu Sa.
“Chi muốn… anh ba và chi Châu Sa ở bên nhau.” Cô bé siết chặt quả đấm, sau đó nói nhỏ với Vũ Vĩnh Kỳ.
“Vậy thì chúng ta sẽ ghép bọn họ lại với nhau lần nữa, có thể đúng không?”
Lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ khiến tâm trạng của Trần Thanh Thảo khá lên rất nhiều, cậu bé nói không sai, cho dù bọn họ đã ly hôn nhưng chỉ cần hai người cổ gắng tác hợp Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa lại thì hai người vẫn có thể ở bên nhau.
Vũ Vĩnh Kỳ thấy cô bé không còn khóc nữa, lập tức kể chuyện cười cho cô bé nghe.

Nếu trước đây Trần Thanh Thảo không thoải mái thì Vũ Vinh Kỳ sẽ kể cho cô bé một câu chuyên cười.

“Gạo Tè..” Hai người trò chuyện rất lâu, lúc Trần Thanh Thảo chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên Vũ Vĩnh Kỳ gọi tên cô bé.
Trần Thanh Thảo nghi ngờ ừ một tiếng nhưng Vũ Vĩnh Kỳ ở bên kia đầu dây không nói chuyện nữa.
Yên lặng thời gian dài khiến cô bé có chút lo lắng, cô bé nhịn không được nhỏ giọng nói: “Vũ Vĩnh Kỳ, sao vậy? Tại sao đột nhiên không nói nữa?”
“Em muốn… chị làm bạn gái của em, có thể không?” Vũ Vĩnh Kỳ khẩn trương nói với Trần Thanh Thảo.
Lời của cậu bé khiến Trần Thanh Thào cười phì một tiếng.
Nghe được âm thanh cười khẽ của cô bé, trên mặt Vũ Vĩnh Kỳ mang theo chút xấu hồ.
“Em… có thể chờ chị, em vẫn rất thích chi.

Me cũng đã nói, sau này em lớn lên cũng có thể cưới chị.

Chị cũng nói rồi, khi nào lớn lên phải gả cho em, chị không thể… đổi ý đưoc”
Rõ ràng Vũ Vĩnh Kỳ ở quân đội đã lâu, cũng là một thiên tài nhưng mỗi lần đối mặt với chuyện của Trần Thanh Thảo lại giống như đứa trẻ chưa trường thành.
“Nếu chị đổi ý thì sao?” Trần Thanh Thảo có ý kéo dài giọng nói, quà nhiên nghe thấy tim đập don dập của Vũ Vĩnh Kỳ bên kia.
Đột nhiên Trần Thanh Thảo cảm thấy buồn cười.
“Cho dù đổi ý cũng đã muộn, chị đồng ý rồi.

Vợ của em chỉ có thể là chỉ mà thôi.

Lần đầu tiên Vũ Vĩnh Kỳ biểu hiện về mặt hết sức bá đạo trước mặt Trần Thanh Thào.
Cô bé nhịn không được bật cười thành tiếng.
“… Em sẽ đối xử tốt với chi sao?”
“Em sẽ đối xử với chị thật tốt.” Cậu bé gật đầu, trên khuôn mặt kiên định và ôn hòa mang theo biểu cảm dịu dàng.
“Thật không? Vậy em có nhin các cô gái khác không? Nếu thấy cô gái xinh đẹp hơn chị, lúc đó em sẽ bỏ chị sao?” Trần Thanh Thảo nhịn không được tiếp tục hỏi.
Trên khuôn mặt Vũ Vĩnh Kỳ mang theo chút lúng túng nói: “Em không thích cô gái khác, em chỉ thích một mình chi, cũng chỉ muốn nhìn một mình chị thôi.”.