Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 464






Kể từ lúc nhỏ, cô bé đã được lớn lên dưới sự bào vệ che chở của hai người anh trai.

Tuy rằng Trần Quân Phi cứng đầu ngang bướng nhưng lại đổi xử cực kỳ tốt với Trần Thanh Thào.

Phan Huỳnh Bảo cũng vậy, về ngoài trông có vẻ lạnh nhạt hờ hững nhưng lại rất chu đáo.
Bây giờ bời vì cô bé mà lại khiến cho Phan Huỳnh Bảo đau khổ đến như thế, Trần Thanh Thào cũng cảm thấy rất buồn lòng.
“Là… bởi vì chị… sao?” Đôi môi của Vũ Phương Thùy cong lên một cách khổ sở, âm thanh khàn khàn vang lên.
“Em cũng không biết phải làm thế nào, em muốn anh ba được hạnh phúc nhưng mà… bây giờ anh ba và chị ba cãi nhau rồi, còn đòi ly hôn nữa, em không biết phải làm sao mới đúng? Em cũng muốn chị được hạnh phúc…” Trần Thanh Thảo hơi khó xử nhìn Vũ Phương Thủy.
Cô bé biết rằng chuyên này không thể trách Vũ Phương Thùy được, Vũ Phương Thủy cũng là người vô tội mà thôi.
Cô bé thật sự không biết phải làm như thế nào, chỉ cảm thấy… rất buồn… một cảm giác thật sự rất rất buổn.
“Băng Trang, nếu như cậu chủ Bảo thật sự không muốn đứa con này của chị thì chị sẽ… phá bỏ đứa bé này đi.

Là do chị không tốt, chị đã phá vỡ hạnh phúc của cậu chủ Bào và cô Châu Sa, chi là một kẻ có tội.” Vũ Phương Thùy ôm bụng nhỏ giọng khóc nức nở.
Trần Thanh Thảo thấy Vũ Phương Thùy khóc thì cô bé hơi cuống lên.
“Chi, em không có… không có trách chị…”
“Băng Trang, có phải em… cũng cảm thấy chị rất là để tiện không? Rõ ràng biết là cậu chủ Bảo không hề yêu chị nhưng chị… vẫn cứ ngoan cố lấn tới như vậy.

Tối hôm đó, rõ ràng chi biết là cậu chủ Bào đã uống say nhưng vẫn cứ muốn tiến tới, tất cả những điều này đều là lỗi của chị, là do chị không tốt, tất cả là lỗi của chị.” Vũ Phương Thùy ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Thanh Thảo.
Trấn Thanh Thào cũng khó chịu, cô bé bị kẹp 8 chính giữa không biết phải làm như thế nào, “Chị sẽ đi tìm cô Lê Châu Sa, kêu cô ấy về bên cạnh cậu chủ Bảo.

Chị… không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô ấy và cậu chủ Bảo.”
Vũ Phương Thùy lau khô nước mắt rồi đứng lên chạy nhào ra phía cửa, “Chi.” Nhìn thấy hành động của Vũ Phương Thủy, Trần Thanh Thào hơi hốt hoàng, cô bé lo lắng rằng Vũ Phương Thùy sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó nên gọi với theo.
Nhưng mà Vũ Phương Thùy chi đề lại một bóng lưng cho Trần Thanh Thảo rổi sau đó biến mất tăm.
Trần Thanh Thảo bất lực chỉ đành đuổi theo sau Vũ Phương Thùy...
“Khó chịu lắm à? Nếu như càm thấy không nỡ thì bây giờ tôi đưa cô về.” Trương Thiên Toàn ngồi bên ngoài phòng khách cùng với Lê Châu Sa suốt cả một buổi tối.
Lê Châu Sa trở về từ quán bar thì lập tức ngồi giữa phòng khách ngẩn người.

Cô ấy ôm một chiếc gối ôm, ngơ ngác ngẩn người nhin chiếc tivi ở trước mặt giống hệt như một con rồi không có linh hồn.
Nhin thấy Lê Châu Sa như vậy, Trương Thiên Toàn hơi lo lắng.
“Không… tôi không muon quay về, không cần thiết phải quay về.” Nghe thấy Trương Thiên Toàn nói muốn đưa mình về, Lê Châu Sa khẽ chau mày lại, giọng nói của cô mang theo chút lạnh nhạt và hờ hững.
Trương Thiên Toàn thấy Lê Châu Sa kiên trì đến như thế thì đáy mắt anh ta xoẹt ngang một tia sáng vô cùng quái lạ, ánh mắt sâu thẳm của anh ta nhìn chằm chằm vào Lê Châu Sa roi ngoi xổm người xuống nói: “Lê Châu Sa, nếu như thật sự đau khổ đến vậy thì hãy ly hôn với Phan Huỳnh Bảo đi, Anh ta đã phản bội cô, ở cùng với người phụ nữ khác, loại đàn ông này không đáng để cô buồn bã đến vây.”
Nếu đã đau khổ đến như thế thì cứ dứt khoát buông tay đi… nếu đã đau khổ đến như thế…
Lê Châu Sa nắm lấy miếng đệm ngồi dưới thân minh, nước da của cô ấy vốn dĩ đã trắng bệch nhưng bởi vì lời nói của Trương Thiên Toàn mà lại càng tải nhợt hơn mấy phần.
Cà cơ thể của cô ấy cứng đờ đến cực độ giống hệt như một tàng đá vậy.
Dáng vẻ lúc này của Lê Châu Sa khiến đôi mắt Trương Thiên Toàn càng lúc càng trở nên tăm tôi.

Anh ta nheo mắt lại vươn tay ra vuot ve cam của Lê Châu Sa rồi nói: “Đen bên tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em, có được không?”
“Trương Thiên Toàn.” Lời tỏ tình đột ngột của Trương Thiên Toàn khiến Lê Châu Sa giật mình.

Cơ thể của Lê Châu Sa bất chợt co lại, cô ấy đẩy tay của Trương Thiên Toàn ra.
Hành động từ chối này của Lê Châu Sa khiến vẻ mặt Trương Thiên Toàn hiện lên và không vui, anh ta nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ấy.

Lê Châu Sa không chú ý đến cử động của Trương Thiên Toàn bởi vì đến hiện tại đầu óc của cô ấy vẫn còn đang choáng váng liên hồi.
Trương Thiên Toàn nhìn Lê Châu Sa một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Tôi… thích em, Lê Châu Sa.”
“Trương Thiên Toàn, đừng đùa nữa.” Gương mặt của Lê Châu Sa khẽ cứng lại, cô ấy chỉ coi Trương Thiên Toàn là một người bạn tri kỷ, chưa từng có bất kì tâm tư nào khác.

Lê Châu Sa cũng chưa từng nghĩ đến việc Trương Thiên Toàn lại có suy nghĩ như vậy với cô ấy.
“Em cảm thấy tôi đang đùa sao?” Trương Thiên Toàn nhíu mày hoi ngưoc lại.
Lời nói của Trương Thiên Toàn khiến cho Lê Châu Sa bất chợt cửng hong.
“Tôi có thể đợi đến ngày em chấp nhận tôi, tôi sẽ đợi em.

Nếu như em càm thấy đau khổ hoặc là khó chịu, tôi hy vọng người đầu tiên em nghĩ đến sẽ là tôi, có được không?”
Gương mặt anh tuấn hiển hòa của Trương Thiên Toàn tràn ngập sự dịu dàng, hơi thờ khiến người khác phải quyến luyến và động lòng ấy phủ quanh khắp cơ thể của Lê Châu Sa khiến toàn thân cô ấy trở nên căng cứng lạ thường.
Cô ấy khế quay đầu, dường như không muốn nhìn Trương Thiên Toàn nữa.


Trương Thiên Toàn cũng không tiếp tục ép buộc Lê Châu Sa, anh ta chi đứng dậy đi vào bếp nấu cơm cho cô ấy.
Lê Châu Sa ôm đầu nhớ lại tối hôm qua Phan Huỳnh Bảo treo một nụ cười bi thương trên khoé môi, trái tim của Lê Châu Sa giống như bị ai đó bóp chặt.

Cảm giác này cứ như muốn ép buộc khiến cho Lê Châu Sa phải phát điên, rất khó chịu, thật sự rất khó chiu…
Phan Huỳnh Bảo… Phan Huỳnh Bảo…
Lê Châu Sa thẩm đọc nhầm tên của Phan Huỳnh Bảo ở trong lòng hết lần này đến lần khác, “Reng reng.” tiếng chuông reo đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Lê Châu Sa, cô ấy giật thót lên hoàng hot đặt tay xuống.
Lê Châu Sa chinh đon lại cảm xúc của chính minh một chút, chậm rãi thờ phào ra một hơi rồi mới nhắc máy.
“Tôi là Lê Châu Sa.”
“Là tôi đây… cô Châu Sa, cô đang… ở chỗ của Trương Thiên Toàn ư?” Giọng nói khản đặc của Vũ Phương Thùy truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Vốn dĩ Lê Châu Sa rất không thích Vũ Phương Thùy, hiện giờ nghe thấy giọng nói của cô ta thi trong lòng Lê Châu Sa bất giác dâng lên vài phần chán ghét.
Về mặt cô ấy lạnh lùng, bình thân nói: “Cô Phương Thủy có chuyện gì không?”
“Tôi… bây giờ tôi lập tức đến đó tìm cô ngay.” Vũ Phương Thùy chỉ nói một câu như thế rồi cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại, đáy mắt Lê Châu Sa hiện lên chút bực bội.
Cô ấy lạnh lùng cười cười rồi vứt điện thoại sang một bên, Vũ Phương Thùy lại đây tim cô ấy? Chẳng lẽ lại muốn khoe khoang cô ta đang mang thai con của Phan Huỳnh Bảo hay sao? Mười phút sau, Vũ Phương Thủy chạy đến biệt thự của Trưởng Thiên Toàn.

Lê Châu Sa đứng ở ngoài cửa nhìn cô ta đang mặc một chiếc đầm rộng rãi, sắc mặt cô ấy lạnh lùng nói: “Cô Phương Thủy lại muốn nói với tôi rằng cô đã mang thai con của Phan Huỳnh Bảo, còn tôi lại là một người phụ nữ không biết đẻ trứng hay sao?”
“Sao cô Châu Sa lại nghĩ về tôi như vậy chứ? Tôi… chì muốn nói với cô rằng tôi… sẽ phá bỏ đứa bé này.

Lát nữa quay về tôi sẽ phá đứa bé đi, xin cô… hãy về bên cạnh cậu chủ Bảo đi.” Sắc mặt Vũ Phương Thùy trắng bệch, cô ta nắm lấy tay của Lê Châu Sa rồi cất giọng khàn khàn nói với cô ấy.
Lê Châu Sa nghe thấy Vũ Phương Thủy nói muốn phá bỏ đứa bé đi thì sắc mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Cô ấy cười khẩy một tiếng, cong môi nói: “Sao cô Phương Thùy lại nghĩ đến việc phá bỏ đứa bé đi vậy? Tôi thấy cô vẫn cứ giữ đứa bé lại đi, dù sao thì nó cũng là con của Phan Huỳnh Bảo, còn tôi thì lại không sinh con được, nếu cô mà phá bỏ đứa bé đi thì tiếc lắm.
“Tôi biết… cô hận tôi nhưng mà cậu chủ Bảo vô tội, lúc đó anh ấy uống say rồi nên chẳng biết gì cà.

Cô Châu Sa, tôi cầu xin cô đấy, cô về bên cạnh cậu chù Bảo đi.


Tối nào cậu chủ Bảo cũng đi uống rượu, tôi…” Vũ Phương Thùy nam lấy cánh tay của Lê Châu Sa, nước mắt lưng tròng nói.
Dáng vẻ này của Vũ Phương Thủy giống hệt như cô vợ nhỏ đáng thương chịu tủi thân, cô ta càng như vậy thì càng khiến trong lòng Lê Châu Sa dâng lên một cảm giác bức bối khó chịu.
Cô ấy sẩm mặt xuống, rút tay về từ trong tay của Vũ Phương Thùy.

Cà khuôn mặt căng cứng nhìn cô ta rồi cười khẩy nói: “Nếu cô thích Phan Huỳnh Bảo đến như vậy thì đến nhà họ Phan chăm sóc Phan Huỳnh Bảo cho thật tốt đi.

Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ ly hôn với Phan Huỳnh Bảo rồi tác hợp cho hai người.”
Giọng nói của Lê Châu Sa có chút sắt bén, Lê Châu Sa như vậy chẳng còn một chút lý trí nào cả, thậm chí không còn sự phóng khoảng như trước đây nữa.
Lê Châu Sa cũng không thể ngờ tới sẽ có một ngày cô ấy lại trở nên sắt bén đến vậy.
“Cầu xin cô đấy, cô Châu Sa.

Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, cô muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được.

Tôi chỉ… xin cô đừng trừng phạt cậu chủ Bảo, anh ấy thật sự vô tội.

Anh ấy không yêu tôi, người mà anh ấy yêu là cô.

Tối ngày hôm đó, anh ấy cũng tưởng tôi là cô, anh ấy…”
“Đủ rói, dừng nói nữa.

Tôi không muốn…”
“A.” Lê Châu Sa không muốn nghe về chuyện dd bẩn buổi tối hôm đó của Vũ Phương Thùy và Phan Huỳnh Bảo.

Cô ấy phẫn nộ hất tay của Vũ Phương Thủy ra, cả người Vũ Phương Thủy mất thăng bằng, cô ta hét lên một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ khắp cả cơ thể của cô ta.
Người phụ nữ nằm dưới đất, sắc mặt nhợt nhạt phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Con tôi… con của tôi… cô Châu Sa… xin cô… về với cậu chủ Bảo… cầu xin cô.” Vũ Phương Thùy ôm lấy chiếc bụng đau quặn thắt, quỳ trước mặt Lê Châu Sa không ngừng cầu xin.
Lê Châu Sa hốt hoàng nhìn vũng máu tươi ở trước mắt, sắc mặt trắng bệch giống như bức tường vô cùng đáng sợ.
Ngón tay cô ấy cứ mãi run rẩy, run đến cực độ.

Bên tai cô ấy là tiếng van xin thống khổ của Vũ Phương Thủy, cô ấy chẳng biết gì cả.

Cô ấy không cố ý muốn đẩy Vũ Phương Thùy, chi là nghe thấy Vũ Phương Thùy nói những lời đó thì cô ấy rất tức giận.

Vì thể… nên…
“Chị” Vào lúc Lê Châu Sa đang ngây ngốc ngẩn người, Trấn Thanh Thảo chạy đến.

Sau khi nhìn thấy Vũ Phương Thùy năm trong vũng máu thì cô bé hốt hoảng kêu lên,
Tiếng hét thất thanh của Trần Thanh Thào khiến cho Lễ Châu Sa tỉnh táo lại, vẻ mặt Lê Châu Sa mơ màng nhìn cô bé.
Sau đó, Trương Thiên Toàn nghe thấy tiếng động nên chạy ra.

Anh ta gọi một cuộc điện thoại, xe cấp cứu chạy đến, cành tượng rất ổn ào hỗn loạn.

Xe cấp cửu rời đi, Lê Châu Sa vẫn duy trì động tác lúc nãy, chẳng hề nhúc nhích.
“Lê Châu Sa, đừng sợ.

Chúng ta… đến bệnh viện trước đã, đừng sơ.” Trương Thiên Toàn ôm chầm lấy cơ thể cứng ngắc của Lê Châu Sa không ngừng vỗ về cô ấy.
Ánh mắt Lê Châu Sa mơ màng nhìn gương mặt tuấn mỹ hiển hòa ấy của anh ta.

Cổ họng cô ấy giống như bị thứ gì đó chặn lại, rất khó chịu… rất khó chịu…
“Em nói cái gi? Phương Thùy sảy thai rồi, bây giờ đang ở bệnh viện sao?” Hoàng Song Thư đã chuẩn bị Xong bữa trưa, định gọi Trần Quân Phi xuống lầu ăn cơm thi nhận được điện thoại của Trần Thanh Thào nói rằng Vũ Phương Thùy sày thai nhập viện rối.
“Vâng… chị hai, chi cũng tới đây đi.

Là… là chị ba đấy chị ấy nên chị ấy sảy thai roi, hiện giờ chị ấy đang rất đau khó.” Dù sao thì tuổi tác của Trần Thanh Thảo cũng khá nhỏ, đây cũng là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cành sày thai nên có chút hoàng sa.

Đến cà lúc nói chuyện, giọng nói cũng không ngừng run rẩy.
Nghe thấy Trần Thanh Thảo nói như thế, Hoàng Song Thư chẳng quan tâm đến điểu gì khác nữa.

Cô trần an Trần Thanh Thảo xong thì vội vã đi lên lầu.
Đúng lúc Trần Quân Phi từ phòng sách bước ra.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoàng loạn của Hoàng Song Thư thì anh hơi lo lắng nói: “Song Thư, sao vậy? Xày ra chuyện gì rồi?”.