Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 432






“Cậu chủ Phi muốn gặp con của mình sao?” Cẩm Tiên nhìn khuôn mặt vẫn đẹp trai tuấn tú của người đàn ông và cười một cách ngu ngốc.
Nhìn nụ cười trên mặt Cẩm Tiên, không chỉ tinh thần của Trần Quân Phi trở nên căng thẳng, mà Phan Huỳnh Bảo cũng không ngoại lệ.
Xét cho cùng, tình hình của Cẩm Tiên có chút phức tạp và không ổn định, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo lo lắng rằng Cẩm Tiên sẽ điên cuồng làm tổn thương Bánh Quy.
Trần Quân Phi nhìn vẻ mặt kinh khủng của Cẩm Tiên, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi tối sầm nói: “Cẩm Tiên, chỉ cần cô thả Bánh Quy ra, những chuyện %3D này tôi có thể bỏ qua.”
“Cậu chủ Phi thích Hoàng Song Thư đến vậy sao?” Cẩm Tiên nói với ánh mắt ghen tị.
“Lúc trước cô đi theo tôi, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ không yêu cô, bây giờ cũng như vậy.”
“Chậc chậc chậc… Đúng vậy, anh sẽ không yêu em, bởi vì anh đã yêu con tiện nhân Hoàng Song Thư kia, cô ta có gì tốt chứ? Không biết có bao nhiêu đàn ông chạm vào người cô ta rồi đấy.

Cậu chủ Phi, sao anh lại có thể yêu một con gái điểm như vậy nhỉ?”
“Tôi thích ai yêu ai, không cần cô chỉ bảo.” Nghe thấy những lời xúc phạm của Cẩm Tiên đối với Hoàng Song Thư, khuôn mặt lạnh lùng tối tăm của Trần Quân Phi như được phủ thêm một tầng sương mù.
Nếu không phải vì lo lắng Cẩm Tiên sẽ làm tổn thương Bánh Quy, Trần Quân Phi đương nhiên sẽ không cho phép Cẩm Tiên xúc phạm Hoàng Song Thư như thế này.
“Sao anh có thể đối xử với em như thế này? Trần Quân Phi, anh không thể đối xử với em như thế này, chúng ta cũng có con trai, anh biết không? Chúng ta cũng có con trai.” Cẩm Tiên nhìn Trần Quân Phi và lẩm bẩm.
Phan Huỳnh Bảo nhìn bộ dạng của Cẩm Tiên, anh ấy liếc nhìn Trần Quân Phi, nói nhỏ: “Anh hai, bây giờ không phải lúc để chọc tức Cẩm Tiên, tình trạng của cô ta không ổn định, có thể điên cuồng làm hại Bánh Quy bất cứ lúc nào.”
“Anh biết.” Trần Quân Phi nhìn Cẩm Tiên, ánh mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Suy cho cùng thì tất cả đều là lỗi của anh, nếu lúc trước anh không chọc vào Cẩm Tiên thì có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
“Cậu chủ Phi, em cũng đã sinh một đứa con trai.

Con trai của chúng ta trông rất giống anh, thật sự rất giống anh.” Cẩm Tiên nhìn Trần Quân Phi, phấn khích như một đứa trẻ.
Trần Quân Phi nhìn bộ dạng của Cẩm Tiên, bình tĩnh nói: “Tôi biết, tôi biết cô đã sinh cho tôi một đứa con trai, Cẩm Tiên, con trai của chúng ta, bây giờ nó ở đâu?”
“Con trai… của chúng ta? Anh có muốn nhìn thấy con trai của chúng ta không?” Cẩm Tiên thấy Trần Quân Phi muốn gặp con trai mình, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Nhìn bộ dạng của Cẩm Tiên, đôi mắt của Trần Quân Phi lại xuất hiện một thứ ánh sáng âm u mờ nhạt.
Anh bước đến, nắm lấy tay Cẩm Tiên và nói: “Đúng vậy, tôi muốn gặp con trai của chúng ta.”

“Em đưa anh đi, con trai của chúng ta rất thông minh, thông minh như anh vậy.” Cẩm Tiên hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nói với Trần Quân Phi như một cô vợ nhỏ nhút nhát.
Trần Quân Phi nhìn tinh thần mơ hồ của Cẩm Tiên, anh chuyển ánh mắt và nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo.
Sau khi nhận được ánh mắt của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo lặng lẽ lướt qua phòng.

Cẩm Tiên và đi vào trong Anh có thể chắc chắn Bánh Quy bị giấu bên trong đó.
Khi Phan Huỳnh Bảo chuẩn bị bước vào, Cẩm Tiên đang bị Trần Quân Phi giữ tay, cô ta đột nhiên bật cười.
“Cậu chủ Bảo, anh muốn đi tìm thằng nhóc con hoang đó à?”
“Cẩm Tiên, nghe lời, thả Bánh Quy ra đi.”
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Cẩm Tiên, Trần Quân Phi bất lực nắm tay cô ta.
“Anh muốn em phải thả loại con hoang mà anh và Hoàng Song Thư đã sinh ra sao?” Cẩm Tiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Phi, cất lên một tràng thê lương.
Nghe vậy, Trần Quân Phi đưa tay ra bóp cổ Cẩm Tiên: “Tôi hết kiên nhẫn rồi, thả Bánh Quy ra cho tôi.”
Cẩm Tiên nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Trần Quân Phi, không khỏi bật cười: “Cậu chủ Phi, anh vẫn tàn nhẫn như trước đây nhỉ.”
Lời nói của Cẩm Tiên khiến ánh mắt Trần Quân Phi trở nên vô cùng khắc nghiệt và đáng sợ.
Anh nheo mắt một cách nguy hiểm, siết chặt cổ Cẩm Tiên, như thể anh muốn bóp nghẹt Cẩm Tiên cho đến chết.
Hơi thở của Cẩm Tiên dần trở nên gấp gáp.
Cô ta nắm lấy tay Trần Quân Phi và nói ngắt quãng: “Haha… cho dù anh có giết em, em cũng không oán không hận.

Nếu có thể chết trong tay anh thì em cũng không có gì hối tiếc.”
“Anh hai, bên trong không có Bánh Quy.” Phan Huỳnh Bảo lục soát khắp nơi của Cẩm Tiên, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Bánh Quy.

Gương mặt của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên trở nên u ám.
Trần Quân Phi nhìn Cẩm Tiên và gầm lên: “Bánh Quy ở đâu? Cẩm Tiên, trả Bánh Quy lại cho tôi.”

Cẩm Tiên thấp giọng cười, sau đó nhìn Trần Quân Phi và khẽ thì thào: “Anh muốn em trả thằng nhóc đó lại cho anh sao? Cậu chủ Phi… chỉ cần anh giết Hoàng Song Thư, em sẽ trả lại đứa bé cho anh, được không?”
“Cô..” Đáy mắt u ám của Trần Quân Phi lại len lỏi thêm những tia ác độc.
“Em không tốt sao? Em yêu anh nhiều như vậy, cậu chủ Phi, anh giết Hoàng Song Thư, chúng ta ở bên nhau có được không? Em cũng có thể sinh con cho anh, được không?” Cẩm Tiên ngơ ngác nhìn Trần Quân Phi, nói như bị điên.
Nhìn thấy bộ dạng của Cẩm Tiên, đôi mắt lạnh thấu xương của Trần Quân Phi ánh lên một thứ ánh sáng u ám và kỳ quái.
Anh nắm chặt tay thành một quả đấm, đôi mắt đỏ rực, nói: “Cẩm Tiên, thả Bánh Quy ra, cô muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô.”
“Em nói rồi, em chỉ muốn cái mạng của Hoàng Song Thư, nếu không, em sẽ chặt tay chân của đứa trẻ đó để làm quà cho anh.” Cẩm Tiên lạnh lùng nhìn Trần Quân Phi, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
“Cô thả Bánh Quy ra, tôi sẽ đưa mạng sống của tôi cho cô.” Khi đôi mắt u ám của Trần Quân Phi sắp bóp nghẹt Cẩm Tiên, không biết Hoàng Song Thư đã bước ra khỏi chỗ nấp từ lúc nào.
“Song Thư, ai bảo em tới đây?”
“Chị dâu.” Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư đi tới, nên cô ấy cũng chỉ có thể đi theo.
Khi Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú dần tối sâm lại.
Anh ấy bảo Lê Châu Sa trông chừng Hoàng Song Thư, ai ngờ Lê Châu Sa lại đi theo Hoàng Song Thư qua đây.
“Là chị dâu… nhất định muốn đi theo mọi người.

Em không còn cách nào khác nên đành phải đưa chị ấy tới đây.” Lê Châu Sa bước đến bên cạnh Phan Huỳnh Bảo và nói với vẻ oan ức.
Phan Huỳnh Bảo bất lực nhìn Lê Châu Sa, sau đó chuyển tâm mắt về phía Hoàng Song Thư.
“Cô thả Bánh Quy ra đi, tôi có thể đưa mạng sống của tôi cho cô.” Hoàng Song Thư không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt khó coi của Trần Quân Phi, cô chỉ nhìn Cẩm Tiên, cất lên chất giọng khả khàn.
“Hoàng Song Thư, em câm miệng cho anh.” Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư định dùng chính mạng sống của mình để đổi Bánh Quy, ánh mắt của người đàn ông bỗng trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi với đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng nói: “Quân Phi, em không thể nhìn Bánh Quy gặp nguy hiểm mà không cứu được.

Là em có lỗi với Cẩm Tiên, nếu không có em thì cô ấy và anh mới là một đôi.”
“Em nói vớ vẩn gì vậy? Lúc trước anh ăn chơi sa đọa, anh chỉ quan hệ trên giường với cô ta.


Lúc đó anh cũng đã nói rõ với cô ta rồi, anh cho rằng cô ta đã hiểu, nhưng không ngờ hôm nay cô ta lại làm ra mấy chuyện này.”
“Em yêu anh nhiều như vậy, vì anh, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Trần Quân Phi, sao anh có thể đối xử với em như thế?” Cẩm Tiên nói líu ríu khi nhìn Trần Quân Phi.
Trân Quân Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cẩm Tiên, trong lòng cảm thấy có chút bất lực.
Anh buông Cẩm Tiên ra, đứng dậy đi đến bên cạnh Hoàng Song Thư, rồi nhìn Cẩm Tiên khàn giọng nói: “Cẩm Tiên, cô muốn mạng sống của tôi, tôi có thể giao cho cô, đừng đụng vào Hoàng Song Thư.
“Anh… muốn chịu đựng thay cho Hoàng Song Thư sao?” Nắm tay của Cẩm Tiên bị siết chặt, sắc mặt cũng trở nên đặc biệt xấu xí.
Cô ta không ngờ rằng một Trần Quân Phi tàn nhẫn vô tình mà lại có thể bất chấp tất cả vì Hoàng Song Thư như vậy…?
“Tôi thay cô ấy chịu đựng thì có gì không được? Bánh Quy là con của tôi, tôi là người phản bội cô, người làm tổn thương cô cũng là tôi.” Trân Quân Phi nắm tay Hoàng Song Thư nói về phía Cẩm Tiên.
Cẩm Tiên nhìn vào đôi mắt đẹp trai và sâu thẳm của Trần Quân Phi, nước mắt không kìm được chảy ra.
Cô ta nắm chặt tay và gâm lên với Trân Quân Phi: “Trân Quân Phi, sao anh có thể đối xử với em như thế này? Anh nói xem, sao anh có thể đối xử với em như thế này?”
“Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi.

Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả.

Cho dù cô muốn hận tôi hay muốn làm gì, tôi cũng không oán không giận.” Trân Quân Phi cúi đầu, khàn giọng nói về phía Cẩm Tiên.
Cẩm Tiên trở nên rất kích động khi Trần Quân Phi nói như thế.
“Trân Quân Phi, anh càng như vậy, em sẽ không trả lại đứa nhỏ cho anh đâu.

Em chỉ muốn Hoàng Song Thư, nghe rõ chưa, em chỉ muốn Hoàng Song Thư.
Khuôn mặt của Trần Quân Phi đột nhiên trở nên lạnh buốt đến tận xương tỦy.
Hoàng Song Thư nhìn vẻ oán hận trong mắt Cẩm Tiên, cô biết rằng Cẩm Tiên chỉ vì yêu Trần Quân Phi quá nhiêu mà thôi.

Nếu không có sự xuất hiện của cô thì có lẽ Trần Quân Phi và Cẩm Tiê đã ở bên nhau.
Hoàng Song Thư không biết lấy từ đâu ra một con dao, kê dao vào cổ mình, nhìn Cẩm Tiên không chút sợ hãi.

“Hoàng Song Thư, em làm gì vậy?”
Khi Trần Quân Phi nhìn thấy điều này, anh gọi tên Hoàng Song Thư với ánh mắt hoảng sợ và tức giận.
Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa cũng nhìn Hoàng Song Thư với ánh mắt lo lắng căng thẳng.
Hoàng Song Thư rất bình tĩnh nhìn Trân Quân Phi, trong mắt có chút buôn bã nói: “Quân Phi, chuyện này nên để em giải quyết đi.”
“Câm miệng, lập tức bỏ dao xuống.
Em nghe anh nói không?” Trần Quân Phi nhìn con dao trên tay Hoàng Song Thư, lớn giọng uy hiếp.
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi và nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không thể, Quân Phi, nếu Cẩm Tiên đã oán hận như vậy, em phải có trách nhiệm với cô ấy.

Cô ấy muốn mạng sống của em, vậy thì cứ giao cho cô ấy thôi.”
“Hoàng Song Thư, cô thật sự muốn dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng đứa trẻ sao?” Cẩm Tiên nhìn vẻ mặt dứt khoát của Hoàng Song Thư, trong mắt hiện lên một chút kỳ quái.
“Đúng vậy.’ Hoàng Song Thư nhìn Cẩm Tiên với đôi mắt đỏ hoe và nói: “Tôi xin lỗi, Cẩm Tiên.”
Cẩm Tiên dùng sức nắm chặt tay.
Sau khi nhìn Hoàng Song Thư, cô ta lại nhìn Trần Quân Phi: “Trân Quân Phị, nếu… không có Hoàng Song Thư, anh có yêu em không?”
Cô ta đã thích Trân Quân Phi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dù Trần Quân Phi đối xử với cô ta như thế nào, cô ta cũng không oán không hận.
Nhưng sau đó Hoàng Song Thư xuất hiện và cướp mất Trân Quân Phi.
Trong lòng Cẩm Tiên cũng rất khổ sở, nhưng Trần Quân Phi lại rất vui vẻ hạnh phúc.

Cảm giác hạnh phúc đó, Cẩm Tiên chưa bao giờ cảm nhận được.
Cô ta có thể làm nhiều điều cho Trân Quân Phi, nhưng không có cách nào khiến Trần Quân Phi hạnh phúc.
Nhưng Hoàng Song Thư thì khác, Hoàng Song Thư có thể dễ dàng khiến Trần Quân Phi vui vẻ.

Cẩm Tiên cảm thấy không cam lòng, cô ta chỉ có một mình Trân Quân Phi, nhưng tại sao một người phụ nữ như Hoàng Song Thư lại có thể lấy được Trần Quân Phi chứ?.