Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 397






Hoàng Khánh Ngân đưa tay ra, nựng đôi má phúng phính của Bánh Quy bằng đôi mắt hiện phần hình trái tim.

"Bánh Quy đáng yêu quả cơ, nào, chúng ta cùng chụp một tấm nhé."
Bánh Quy mở đôi mất to tròn long lanh, tỏ vẻ đáng thương nhìn Hoàng Khánh Ngân.

Nhìn vẻ đáng yêu của Bánh Quy, Hoàng Khánh Ngân vườn ngón tay chọt vào gương mặt trắng nõn của thằng bé rồi chụp liền vài tẩm.

Sau khi chụp xong, Hoàng Khánh Ngân bắt đầu chỉnh ảnh, thế nên chẳng để tâm mấy tới Bánh Quy một mình bò tới bò lui.
Mà Bánh Quy lại thấy cái cốc trên bàn, tướng trong đó là sữa bò mình thích uống nhất, thế là bèn vui vẻ vươn tay kéo cái cốc ấy xuống.

Kết quả chiếc cốc rơi vỡ, mảnh thủy tinh văng vào người Bánh Quy, Bánh Quy lập tức khóc toáng lên.

"Oa oa oa..." “Bánh Quy Hoàng Khánh Ngân nghe tiếng khóc của Bánh Quy thì để ngay điện thoại xuống.

Thấy đổng mảnh vỡ trên cơ thể thắng bé, cô ta thoáng cái phát hoảng.

"Hoàng Khánh Ngân, Bánh Quy sao thế?" Vốn đang nấu cơm trong bếp, Hoàng Khánh Ngân hốt hoảng đi ra ngay sau khi nghe thấy tiếng khóc của Bánh Quy.

Nhìn vết thương lấm tấm trên người đứa nhỏ, hô hấp của cô chẳng thể kiem được mà run lên.

"Em xin lỗi chị, mới nãy em không để." "Quản gia, mau gọi bác sĩ đến."
Ôm Bánh Quy khóc đó hết cả mặt mũi, Hoàng Song Thư nhìn những mảnh thủy tinh ghim trên người con mình mà lòng đau thất lại.
Hoàng Khánh Ngân nhìn Hoàng Song Thư và Bánh Quy với sắc mặt khả khó coi.
Mười phút sau, Lê Hoàng An đã đích thân chạy tới.
Lúc anh ta gắp mảnh vỡ ra khỏi người Bánh Quy, thắng bé siết chặt nắm đấm, khóc mãi chẳng thôi.
Da của em bé vốn rất nhạy cảm, nên khi lấy mảnh thủy tinh ra khỏi cơ thể thì tiếng khóc thê thảm đến vậy vang lên cũng là chuyện thường tình.


"Bánh Quy ngoan, mẹ ở đây, đừng khóc nữa."
Nhìn Bánh Quy khó chịu như thế, hốc mắt Hoàng Song Thư bất giác lại đỏ thêm.
Cô ôm chặt lấy Bánh Quy trong lòng, thủ thỉ bằng giọng khàn khàn.
Bánh Quy vẫn cứ khóc, dù cho Hoàng Song Thư có an ủi ra sao cũng không ngừng lại được.
Nhin thấy Bánh Quy khóc, Hoàng Song Thư cũng chẳng cầm được mà rơi lệ theo thắng bé.
Trông tình hình này, Lê Hoàng An không thể làm gì khác hơn là tốc chiến tốc thắng.
Sau khi được xử lý xong vết thương, Bánh Quy mệt quả ngủ thiếp đi.

Hoàng Song Thư sờ mái tóc bị mồ hôi làm ướt của con, đau lòng khôn tả.

"Bánh Quy sao rồi?" Lúc Trần Quân Phi về, nghe tin Bánh
Quy bị thương thì sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Từ khi Bánh Quy còn bé tí, Trần Quân Phi luôn cưng nựng săn sóc cho con, chưa từng có chuyện không hay xảy ra bao giờ.

Anh coi Bánh Quy như bảo bối, bây giờ thằng bé bị như vậy, làm sao anh không nổi giận cho được, “Ngủ rồi, mảnh vỡ đã được lấy ra hết rồi."
Hốc mắt Hoàng Song Thư đỏ ứng, cô lau nước mắt rồi mệt mỏi đáp lời Trần Quân Phi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành thì tại sao mảnh thủy tinh lại đâm vào người Bánh Quy được?" "Cậu chủ Phi..

đều là lỗi của em."
Hoàng Khánh Ngân luôn im lặng nãy giờ, cô ta thấy sắc mặt Trần Quân Phi khó coi như thế thì đành chịu đựng lí nhí nói ra.
Trần Quân Phỉ ngẩng đầu, nhìn Hoàng Khánh Ngân bằng ảnh mắt sắc bén: "Cô làm Bánh Quy bị thương?"
Đối diện với ánh mắt đáng sợ lạ thường của người đàn cơ thể Hoàng Khánh Ngân bong dưng căng cứng.

ông,

Cô ta nhìn Trần Quân Phi, lãp bắp trả lời: “Em..

vi lo chinh ảnh Bánh Quy để đăng lên mạng xã hội, không để ý Bánh Quy làm vỡ cốc nên mới khiến thäng bé bị thương, em vô cùng xin li." "Một câu xin lỗi là xong chuyện à? Cô biết Bánh Quy là bé con tôi thương yêu nhất không? Nó còn nhỏ như thế, nếu Song Thư đã giao cho cô trông thì sao cô không trông thật kỹ Bánh Quy hả?" 
Giọng Trần Quân Phi cực kỳ đáng sợ, mỗi một câu thốt ra đều như muốn xé nát trái tim Hoàng Khánh Ngân.
Hoàng Khánh Ngân lúng túng.

Cô ta siết thật chặt năm đẩm, sắc mặt đã tái đến mức tựa như trong suốt.

"Sau này, nếu không có việc gì thì không cần cô trông nom Bánh Quy nữa." Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Hoàng Khánh Ngân, giọng cất lên cũng nặng nề hơn.
Trần Quân Phi vẫn chưa hề quên từng việc mà trước kia có ta đã làm với Hoàng Song Thu.

Hô hấp Hoàng Khánh Ngân không kiềm đưoc run lên, sắc mặt cô ta khó coi chưa từng thấy.
Hoàng Song Thư nghe Trần Quân Phi nặng lời với Hoàng Khánh Ngân thì cũng chẳng biết nên làm sao cho phải.

Lúc nhìn thấy Bánh Quy bị thương, Hoàng Song Thư cũng có tức giận, tức giận Hoàng Khánh Ngân không trông nom
Bánh Quy kỹ càng.

"Thôi được rồi Trần Quân Phi, Hoàng Khánh Ngân cũng không "Thật sự xin Hoàng Khánh Ngân cúi người, nghẹn ngào ngắt lời Hoàng Song Thư, sau đó che miệng chạy ra ngoài.

"Hoàng Khánh Ngân” Thấy Hoàng Khánh Ngân tủi thân chạy đi, Hoàng Song Thư lo lắng định đuổi theo cô ta nhưng lại bị Trần Quân Phi giữ cổ tay lại.

cô ta tự kiểm điểm đi, nếu không thì lần sau có khi còn xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn."
Lời Trần Quân Phi khiến đầu Hoàng Song Thư nhói đau.
Cô ngồi bệt xuống nhìn Trần Quân Phi: "Trần Quân Phi, vừa nãy có phải anh nghiêm khắc với em ấy rồi không."

Mặc dù lần này là do Hoàng Khánh Ngân trông Bánh Quy không kỹ nên mới xảy ra chuyện này nhưng vừa rồi Trần Quân Phi nặng lời với Hoàng Khánh Ngân như vậy, Hoàng Khánh Ngân chắc chắn sẽ thấy đau lòng lắm.

nếu cô ta không phải em gái em thì chỉ vẻn vẹn với những chuyện cô ta làm trước kia thôi, anh đã không cho cô ta ở đây rồi." "Nó là em gái duy nhất của em, em đã đồng ý với cha mẹ sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt.”
Hoàng Song Thư biết Trần Quân Phi còn ghi hận những chuyện trước kia Hoàng Khánh Ngân làm với mình, song có lúc nào cô không như thế đâu? Có những khi Hoàng Song Thư cũng cảm thấy tay chân lạnh toát vì đứa em gái mình hy sinh bảo vệ làm ra những hành động quả đáng với mình.

giờ em có anh, có con của chúng ta rồi."
Trần Quân Phi nâng Hoàng Song Thư rồi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt cô.
Hoàng Song Thư ẩm ướt.

Cô đến gần miệng Trần Quân Phi, hôn lên khóe môi anh rồi nói: "Phải rồi, bây giờ em có anh và con, nên em rất vui vẻ, thật sự rất vui "Cô ngốc
Trần Quân Phi ôm Hoàng Song Thư, thâm hôn lên cánh môi cô.
Sau bao nhiêu gian truân, họ sẽ không bao giờ buông tay nhau nữa.

"Sao lại ngồi ở đây?"
Chay ra khỏi nhà họ Trần, Hoàng Khánh Ngân ngồi một mình trên chiếc ghế đá tại công viên thành phố.

Đang lúc suy nghĩ ngẩn ngơ thì vị trí bên cạnh cô ta bng có người chiếm cứ, mà bên tai cô ta cũng vang lên chất giọng trầm ẩm nhẹ nhàng.
Nghe thấy giọng nói này, Hoàng Khánh Ngân bất giác ngẩng đầu nhìn sang, đập vào mắt cô ta là gương mặt anh tuần của Lâm Tấn Sang.
Sau khi thấy gương mặt đó của Lâm Tấn Sang, đáy mắt Hoàng Khánh Ngân dâng lên chút mịt mờ: "Anh là anh Sang sao?"
Hoàng Song Thư đã nói chuyện của Lâm Tấn Sang với
Hoàng Khánh Ngân, vậy nên cô ta cũng biết đôi chút.

Lâm Tấn Sang liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của Hoàng Khánh Ngân rồi nói một cách sâu xa: “Một mình ngồi đây là vì tủi thân chuyện gì à?" "Hôm nay, tôi đã làm sai." Hoàng Khánh Ngân nhìn gương mặt đẹp trai dịu dàng của Lâm Tấn Sang thì nhịn không được òa khóc lên. 
Lâm Tấn Sang giống như một người anh cả, xoa đầu
Hoàng Khánh Ngân rồi nói: "Làm sai chuyện gi? Nói tôi nghe được không?" “Tôi...!làm Bánh Quy bị thương, suýt nữa gây ra sai lầm lớn, cậu chủ Phi chắc chắn rất ghét tôi" Hoàng Khánh Ngân tủi thân ke.
Bây giờ cô ta đang ở nhà họ Trần, nếu như không có Trần Quân Phi che chở thì loại người mới ra tù lại không có chỗ dựa như cô ta căn bản chẳng thể tìm việc nổi.
Bây giờ, nhờ vào Trần Quân Phi mà Hoàng Khánh Ngân có thể tìm được việc làm.

Nếu không có Trần Quân Phi thì Hoàng Song Thư cũng chẳng kiểm ra việc cho cô ta.


"Bé ngốc à, Trần Quân Phi sao lại nhỏ mọn vậy được? Chị em là vợ Trần Quân Phi đẩy, họ sẽ không giận lâu đâu." "Thật ư?" Hoàng Khánh Ngân nghe vậy, bèn nhìn Lâm Tấn Sang với hốc mắt đỏ ứng.

"Thật mà" Lâm Tấn Sang đưa tay ra, nói với Hoàng Khánh Ngân: "Trước tiên cứ đến nhà tôi nghỉ ngơi chút đi." "Cảm ơn anh, anh Sang.

Anh thật sự là người tốt y như chị tôi nói."
Người tốt à? Nụ cười như có như không của Lâm Tấn Sang khiến người ta nhìn không ra trong lòng người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi Lâm Tấn Sang đưa Hoàng Khánh Ngân lên xe rời đi, người đàn ông luôn giám sát Lâm Tấn Sang đỗ xe cách đó không xa nheo mắt, cầm ống nhòm dõi theo cho đến khi không thấy được xe Lâm Tấn Sang nữa thì anh ta mới buông ống nhòm quay đầu báo cáo với Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng ngồi ở ghế sau: “Cậu chủ Bảo, Lý Tấn Sang đưa Hoàng Khánh Ngân đi rồi." "Đuổi theo." Phan Huỳnh Bảo lãnh đạm phất ngón tay ra lệnh.
Lâm Tấn Sang đang bắt đầu tiếp cận Hoàng Khánh Ngân à? Anh ta muốn lợi dụng Hoàng Khánh Ngân để đạt được mục đích gì? "Uống ly cà phê đi." Về đến nhà, Lâm Tấn Sang pha một ly cà phê cho Hoàng Khánh Ngân.

Hoàng Khánh Ngân nâng chiếc ly, hơi nóng bốc lên lượn lờ nơi mí mắt cô ta.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tấn Sang rồi lúng túng nói: "Cảm ơn." "Khách sáo với tôi làm gì? Sau này em có thể gọi tôi là anh Sang" Lâm Tấn Sang ưu nhã ngồi trên số pha đối diện Hoàng Khánh Ngân, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy hòa nhã.
Lòng Hoàng Khánh Ngân âm ấm, cô ta hít mũi, nhỏ giọng bảo: "Anh Sang, có phải anh cũng thích chị em không?" "Ừ" Lâm Tấn Sang hào phóng thừa nhận khiến Hoàng Khánh Ngân thấy hơi bất ngờ.
Cô ta hâm mộ nhìn Lâm Tấn Sang: “Chị hạnh phúc thật được cả anh và cậu chủ Phi yêu thích." đó, "Vậy à? Rồi em cũng sẽ gặp rất nhiều đàn ông" Lâm Tấn
Sang cười nhạt nói.
Hoàng Khánh Ngân chẳng đáp gì.

Đáy mắt Lâm Tấn Sang lập lòe ánh sáng quỷ quyệt, mà Hoàng Khánh Ngân đang đăm chìm trong suy nghĩ của mình hoàn toàn chẳng nhận ra.

"Hoàng Khánh Ngân à, trước kia hình như em ghét chị em lắm, vậy bây giờ thì sao?" "Trước kia em không hiểu chuyện nên mới ghen tỵ với chị.

Những ngày ở trong tù, rốt cuộc em cũng hiểu rõ một việc đó là chị thật sự đối xử rất tốt với em.

Ban đầu chị bị bác sĩ uy hiếp cũng bởi vì em, nếu như không phải để chữa bệnh cho em thì làm sao chị lại bị những thứ đó áp bức và lăng nhục chứ? Nhưng mà em lại đối xử như thế với chi như thế, làm chị tổn thương."
Hoàng Khánh Ngân nhìn Lâm Tấn Sang bằng ảnh nhìn xám xịt mà đáp.

“Bây giờ em nghĩ được vậy, chị em sẽ rất vui mừng.

Thôi, hôm nay em cứ ở chỗ tôi trước đi, tôi đi thu dọn phòng khách cho em." “Cảm ơn anh Sang.".