Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 362






“Ừm, anh cần phải đi giáo huấn bệnh nhân không nghe lời của chúng ta đây, bé Gạo Tẻ ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc Bánh Quy nhé, biết không?"
Phan Huỳnh Bảo chạm nhẹ vào tóc bé Gạo Tẻ, nói với cô "Vâng ạ" Bé Gạo Tẻ ngoan ngoãn gật đầu.

bé.
Phan Huỳnh Bảo cho người chuẩn bị xe sau đó đến thắng khu biệt thự Nhật Nam.
Lúc anh ấy đến thì thấy Lê Hoàng An mang theo hai người trợ lý của anh ta, bọn họ đều bị vệ sĩ của Trần Quân Phi chặn lại bên ngoài biệt thự.
Vệ sĩ không cho Lê Hoàng An vào cửa, sau khi anh ta thấy Phan Huỳnh Bảo tới thì khuôn mặt xị dài ra nói: "Anh Bảo, anh đến rồi, anh nói xem rốt cuộc Trần Quân Phi đang làm việc ngớ ngẩn gì đây?" "Mở cửa" Sau khi Phan Huỳnh Bảo nhìn lướt qua Lê Hoàng An, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ.
Phan Huỳnh Bảo có thân phận gì thì vệ sĩ đương nhiên hiểu rõ, nhưng Trần Quân Phi vừa vào cửa đã ra lệnh cấm, bọn họ có chết cũng không dám để Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An vào đó.

"Cậu ba, thật có lỗi, hôm nay cậu hai có lệnh bất kỳ ai cũng không được phép đi vào.

"Tôi nói mở cửa, không nghe thấy sao hả?” Phan Huỳnh Bảo tùy tiện xắn tay áo lên, toàn thân phát ra một luồng khí lạnh, trực tiếp đi tới túm lấy một tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ hoàn toàn bị sợ hãi trước hơi thở tàn nhẫn của Phan Huỳnh Bảo, đôi môi anh ta run lên liếc mắt nhìn tên vệ sĩ đứng ngay bên cạnh.
Họ không dám làm trái ý Phan Huỳnh Bảo, cũng như không dám làm trái ý Trần Quân Phi, bon họ không còn cách nào khác nên đành cắn răng cổ mở cửa biệt thự.

Sau khi nhìn thấy cửa biệt thự được mở ra, Lê Hoàng An không khỏi phào nhẹ nhõm, anh ta vỗ vai Phan Huỳnh Bảo rồi nói: “Thật là, vẫn may anh có biện pháp.

Anh nói xem tại sao anh trai anh lại điên rồ như thế?” đi." Phan Huỳnh Bảo cau mày, lạnh lùng đẩy tay Lê
Hoàng An ra rồi dẫn cả đám người đi vào.
Bên trong biệt thự.
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi trói trên giường.

Hoàng Song Thư cũng không biết Trần Quân Phi tìm đâu ra chiếc còng tay này.

Cô tức giận nhìn Trần Quân Phi đang chảy máu ròng ròng: Quân Phi, anh điên rồi, anh thật sự muốn chết à?"
Vết thương của Trần Quân chắc chắn đã bị rách rồi, nếu không đến bệnh viện thì chuyện tệ gì cũng đều có thể xảy ra.

"Hoàng Song Thư, em yêu Lâm Huy Thành phải không?

Hả?"
Trần Quân Phi nhìn vào đôi mắt u ám của Hoàng Song Thư, ánh mắt anh hơi mơ hồ, sau lưng anh đã bị máu nhuốm ướt một mảng.

Thực tế khi vừa mới bắt đầu, Trần Quân Phi đã luôn ngấm ngầm chịu đựng.
Anh thực sự rất khó chịu, vết thương rất đau, đầu cũng rất đau nhưng ngon lửa ghen tuông đã tràn ngập toàn bộ não của Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi muốn phá hủy mọi thứ, phá hủy mọi thứ mà Lâm Huy Thành mang lại cho Hoàng Song Thư.

“Đúng”
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi rồi khàn giọng nói với anh "Trần Quân Phi, tôi hết yêu anh rồi.

Cho dù anh có ép buộc tôi ở bên anh thì tôi cũng sẽ không yêu anh nữa đâu" "Không yêu à?" Trần Quân Phi cười lạnh, anh cố gắng đứng thắng, thân hình cao lớn của anh nặng nề lắc lư.
Hoàng Song Thư bị trước dáng vẻ bây giờ của Trần Quân Phi dọa sợ, sống lưng cô vô cùng căng thắng.

lên
Trần Quân Phi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu hằn hàng ngàn tia máu.
Anh như thế này thực sự vô cùng đáng sợ, dáng vẻ này cũng khiến Hoàng Song Thư không ngừng sợ hãi.
Hoàng Song Thư run rẩy cử động cánh môi, đang muốn mở miệng định nói cái gì đó thì không biết Trần Quân Phi lấy đâu ra một con dao, anh nhẹ nhàng lắc lắc nó trong tay.

Nhìn con dao trong tay Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư sợ toát mồ hôi hột.

"Không yêu tôi thì giết tôi đi."
Trần Quân Phi mím cánh môi tím tái lại, giọng khàn khàn nói với Hoàng Song Thư.

"Anh điện rồi."
Người đàn ông hoang tưởng, thậm chí là điên rồ thốt lên những lời nói như vậy quả thật đã dọa Hoàng Song Thư khiếp sợ, cô chưa từng thấy người điên rồ nào như thế cả.

Trần Quân Phi thực sự là người điên rồ nhất mà Hoàng Song Thư từng thấy.


"Em đã không yêu tôi thì giết tôi đi, không phải em luôn cho rằng tôi muốn giết Lâm Huy Thành sao? Được rồi, bây giờ tôi cho em một cơ hội.

Hoàng Song Thư, tôi sẽ cho em một cơ hội” Trần Quân Phi hét lên về phía Hoàng Song Thư.

Anh dùng chìa khóa mở khóa còng tay cho cô rồi lại bắt lấy tay Hoàng Song Thư, sau đó đưa con dao nhét vào trong tay cô.

"Không phải rất muốn tôi chết đi sao? Tôi chết rồi thì em sẽ được đi theo Lâm Huy Thành của em, không phải em luôn mơ tưởng có kết quả như thế này sao?" “Trần Quân Phi, anh đừng như thể này nữa.

Anh làm tất cả mọi việc, chưa bao giờ nghĩ đến tôi có cho phép không, chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi.” 
Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt đẹp trai mà u ám của Trần Quân Phi, không khỏi tức giận hét ầm lên.
Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư, đôi mắt anh mờ mit, tự cầm dao chĩa mũi nhọn vào ngực mình.

"Chỉ cần một nhát dao thì mọi chuyện đều kết thúc, không phải em hận tôi sao, đã hận tôi như vậy thì giết chết tôi đi” Không có Hoàng Song Thư, anh cũng không muốn sống nữa.
Mẹ anh từng nói, yêu một người là một sự đau khổ lẫn ngọt ngào.
Nhưng tại sao anh đã cố gắng lâu như thế cũng chỉ vì muốn cô yêu anh mà cô vẫn không thể yêu anh chứ?
Mẹ, không phải mẹ nói rằng chỉ cần Bánh Gạo cố gắng là sẽ thành công sao? “Không” Ngón tay Hoàng Song Thư cứng đờ, cô cầm cán dao trong tay, cầm mãi như thế giống như một bệnh nhân mắc bệnh Parkinson.

"Giết tôi thì cũng có nghĩa em đang giúp Lâm Huy Thành của em trả thù, không phải em luôn có ý nghĩ muốn giết chết tôi sao? Tôi sẽ thành toàn cho em, thành toàn cho tình yêu của hai người” Trần Quân Phi khóc lớn, khóc đến mức nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt.
Hoàng Song Thư sợ hãi nhìn dáng vẻ thảm hại của Trần Quân Phi, anh tiến lại gần cô cho đến khi mũi dao nặng nề đâm vào tim anh.
Hoàng Song Thư hét lên: "Không" “Bộp”
Hai Người Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An đang bước lên lầu, sau khi nghe tiếng hét thất thanh của Hoàng Song Thư thì họ không kịp do dự mà nhanh chóng chạy lên lầu rồi điên cuồng đạp cửa.

Ai ngờ đâu thứ nhìn thấy trước mắt lại là một Trần Quân Phi đang bê bết máu, còn trong tay Hoàng Song Thư là một con dao, con dao đó đang cảm ngay vào vị trí trái tim của Trần Quân Phi.

"Anh hai." "Trần Quân Phi."
Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An mất kiểm soát hét lên, hai người họ đi về phía Trần Quân Phi.


Anh nôn ra một ngụm máu, lẩm bẩm nói: "Hoàng Song Thư, như thế này đã được chưa? Đã được chưa?" “Mẹ kiếp, anh thật sự điên rồi” Lê Hoàng An lập tức ấn vào miệng vết thương của Trần Quân Phi, tức giận sai trợ lý đưa Trần Quân Phi rời đi.
Sau khi Trần Quân Phi nói xong thì lập tức bất tinh, anh nhắm mắt lại để Lê Hoàng An mang tới bệnh viện.
Căn phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, bàn tay cầm dao của Hoàng Song Thư cứng đờ, cô vẫn cứ duy trì tư thế như lúc đầu, muốn cử động cũng không thể nhúc nhích được, Hoàng Song Thư bây giờ giống như một bức tượng sáp.
Phan Huỳnh Bảo đứng dậy, đôi mắt màu xanh ngọc ánh lên một tầng sương mù mờ mịt.

Anh ấy nhìn chằm chằm Hoàng Song Thư, thanh âm sắc bén nói: “Là do cô làm sao?" "Không phải, tôi không muốn anh ấy chết, tôi không muốn." Đôi mắt Hoàng Song Thư long lanh ánh nước, bất lực nhìn Phan Huỳnh Bảo, nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt cô.

"Hoàng Song Thư, cô đi đi." Phan Huỳnh Bảo thở dài, nhìn Hoàng Song Thư nói.
Có lẽ Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi thực sự không thích hợp ở bên cạnh nhau, giữa họ không có cách nào bước qua được vách ngăn kia.

Phan Huỳnh Bảo thực sự không muốn tình yêu của hai người phải đến độ giết người.

"Anh hai đối với chuyện của Lâm Huy Thành coi như đã trả lại mọi thứ rồi.

Nếu như chết đi chính là đền lại cho Lâm Huy Thành một mạng, nếu không chết chính là tử thần buông tha cho anh ấy, tất cả oán hận cô đều nên quên hết đi.

Tôi sẽ cho người đưa cô đến sân bay, đã muốn đi thì hãy đi càng xa càng tốt." 
Phan Huỳnh Bảo bỏ những lời này lại cho Hoàng Song Thư, sau đó đi thẳng về phía cửa.
Hoàng Song Thư ngây người nhìn bóng lưng rời đi của Phan Huỳnh Bảo, cô không nói được lời nào.
Cô cố gắng mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ủ rũ nhún vai.
Cô có thể nói gì đây? Nói gì cũng không thể mở miệng được, cũng không có cách nào nói ra được.
Hoàng Song Thư xơ xác trở lại nhà họ Trần thì bắt gặp bé Gạo Tẻ đang dỗ Bánh Quy ngủ.

Nhìn thấy Hoàng Song Thư quay về, bé Gạo Tẻ vui mừng nói: Chị xinh đẹp, chị về rồi à? Hôm nay bé con rất ngoan nhé, không hề khóc đâu."
Hoàng Song Thư gượng cười, cô bước tới nhìn bé Gạo Tẻ đang ôm lấy con trai mình, không kìm được nước mắt đành để nó chảy ra.
Bánh Quy, mẹ xin lỗi, sau này bố của con sẽ chăm sóc con thật tốt, con nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh, con biết chưa?
Hoàng Song Thư siết chặt tay, cô che miệng khóc rồi sau đó quay người bước lên lầu, cô sợ khi nhìn thấy đứa bé thì cô sẽ không đành lòng bỏ đi.
Phan Huỳnh Bảo nói đúng, chuyện của cô và Trần Quân Phi nhất định phải giải quyết.

Không chỉ mình Trần Quân Phi có tội, mà cô cũng có tội, cô không đủ tư cách để có được hạnh phúc.

“Chị xinh đẹp sao vậy?" Bé Gạo Tẻ nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoàng Song Thư, không hiểu chuyện gì nên nháy mắt hỏi.

Trần Quân Phi bị thương nặng được đưa tới bệnh viện, Vũ Khả Hân vội vàng chạy tới đó.

Phan Huỳnh Bảo nói ra tất cả mọi chuyện, Vũ Khả Hân bỗng thở dài nói: “Chuyện tình cảm, chúng ta không thể can thiệp được.

Nói đúng ra thì nhà họ Trần vẫn nợ Song Thư, nếu như Song Thư đã muốn rời đi thì cứ để cô ấy đi đi.

Di tin rằng sau khi trải qua chuyện này, Bánh Gạo cũng sẽ trưởng thành hơn."
Lời nói của Vũ Khả Hân khiến cho tất cả mọi người đều trầm mặc nhưng Điền Thanh Mây thì lại vô cùng đồng ý.
Trần Quân Phi trải qua bốn giờ trong phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng được đẩy ra.

Mà cũng đúng thời gian này, Hoàng Song Thư ngồi trên chiếc máy bay bắt đầu cất cánh rời khỏi thành phố.
Ba ngày sau, Trần Quân Phi tỉnh lại.

Phan Huỳnh Bảo nói lại mọi chuyện với anh.

Trần Quân Phi trầm mặc, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lãnh đạm nói: “Tôi biết rồi, vậy cũng tốt." Khi nào nên buông tay thì phải buông tay.

Đó cũng là tình yêu, không phải sao?
Sự thay đổi của Trần Quân Phi đều năm dưới tầm mắt của tất cả mọi người, người đàn ông kiêu ngạo thành thói đó đột nhiên biến thành một người nhẹ nhàng điêm đạm, sự chuyển biến này trong phút chốc đều khiến cho mọi người đều không tiếp nhận nổi.
Chỉ có Phan Huỳnh Bảo mới biết rốt cuộc Trần Quân Phi đang bắt chước ai nhưng mà Phan Huỳnh Bảo cũng không thể nói được gì, anh ấy chỉ có thể nhìn Trần Quân Phi càng lún càng sâu.
Nửa năm chớp nhoáng qua đi.
Sáu tháng sau, việc kinh doanh của Trần Quân Phi càng lúc càng lớn, con người anh càng ngày càng bình tĩnh, anh không sống một cuộc sống xa hoa kiêu ngạo như trước, ngoài công việc ra thì chính là về nhà chơi cùng Bánh Quy và bé Gạo Tẻ.

"Bé con, lại đây với dì nào, gọi dì Hoa đi." Trương Cúc Hoa thường xuyên đến nhà họ Trần chơi với bé con.

Lâu dần, người nhà họ Trần cũng xem Trương Cúc Hoa như người một nhà, mà cô ta cũng thường xuyên tới nhà họ Trần làm cơm cho Trần Quân Phi.
Khi Trần Quân Phi trở về biệt thự, anh thấy Trương Cúc Hoa trêu đùa với thằng bé.
Nhìn thấy con trai mình đang dần dần lớn lên, ánh mắt Trần
Quân Phi không khỏi trở nên ấm áp mềm mại.

"Quân Phi, anh về rồi." Trương Cúc Hoa ẵm Bánh Quy đang bò dưới đất lên, đi về phía Trần Quân Phi rồi ngồi xuống nói..