Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 351






Mãy ngày liên tiếp, Lâm Huy Thành đều đến đây tìm Hoàng Song Thư, vết thương trên người còn chưa hồi phục mà vẫn khấp khiễng đến đây.
Hoàng Song Thư đứng bên cạnh cửa sổ nhìn anh ấy bị xua đuổi, cô không thể không đau lòng.
Cô ngồi xổm xuống vò đầu minh, tình huống này vẫn luôn duy trì trong một tháng.

Một tháng sau, Hoàng Song Thư mang thai, Trần Quân Phi vô cùng vui vẻ, mà Hoàng Song Thư lại mặt xám như tro tàn.
Hoàng Song Thư muốn phá thai nhưng Trần Quân Phi nói nếu cô dám phá thai thì đừng trách anh độc ác.
Hoàng Song Thư không dám chọc giận Trần Quân Phi, mà từ sau lần đó thì Hoàng Song Thư cũng không thấy Lâm Huy Thành nữa.
Cô nghĩ có lẽ Lâm Huy Thành đã từ bỏ rôi.
Nhà họ Trần.
Phan Huỳnh Bảo dỗ bé Gạo Tẻ ngủ, sau khi đắp chăn lên giúp Gạo Tẻ thì đi xuống dưới lầu.
Anh ấy nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi tới.

“Có chuyện gì?” Phan Huỳnh Bảo ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, cầm ly rượu vang trên bàn lên rồi nhấp một ngụm.

"Cậu chủ Bảo, hôm nay Lâm Huy Thành bị đưa vào bệnh viện nhưng không cứu được, đã xác nhận tử vong.

Cậu có thể đến đây một chuyến được không?"
Lâm Huy Thành đã chết rồi sao?
Phan Huỳnh Bảo siết chặt ly rượu trong tay.
Anh ấy không nói gì mà chỉ ngây ngốc nhìn ly rượu trong tay mình, sau khi nói chuyện với bác sĩ một chút thì lái xe đến bệnh viện.
Chuyện của Lâm Huy Thành, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, nhiều người trong thành phố đều biết.


Bây giờ Lâm Huy Thành chết như vậy, anh ấy lại không có người nhà, chỉ có thế gọi Hoàng Song Thư đến nhận thi thể.

"Sao lại chết?" Phan Huỳnh Bảo nhìn Lâm Huy Thành đang phủ một tấm vải trắng trên người, dùng giọng điệu lạnh bằng nói.

"Nghe nói hôm nay lúc anh ta qua đường thì bị một chiếc xe không cẩn thận đụng phải, tài xế kia uống rượu lái xe, không nhìn thấy cậu Thành cho nên...!Bác sĩ đấy chiếc mắt kính trên mũi, ánh mắt mang theo một chút tiếc nuối giải thích.
Phan Huỳnh Bảo nằm chặt tay lại, anh ấy nhìn Lâm Huy Thành đang nắm chặt hai mắt rồi nghĩ đến người đàn ông ôn tồn lễ độ kia, trong lòng có chút phức tạp.

“Tôi sẽ cho người chôn cất anh ấy, chuyện này tạm thời đừng nói với ai." "Vâng."
Phan Huỳnh Bảo kêu cấp dưới chôn cất Lâm Huy Thành xong thì trực tiếp lải xe đền tập đoàn Aliba.
Người của công ty cũng không dám ngăn cản Phan Huỳnh Báo, huống chi hôm nay vẻ cảm của anh ấy vô cùng kỳ lạ nên họ càng không dám ngăn cản.
Phan Huỳnh Bảo đá vào cánh cửa văn phòng một cái thật mạnh, đôi mắt xanh lục lạnh lùng nhìn về phía những người quản lý đang báo cáo tình hình công việc cho Trần Quân Phi.

Những người quản lý bị Phan Huỳnh Bảo doa sợ, một đảm người sắc mặt trắng bệch nhìn Trần Quân Phi, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Trần Quân Phi nhíu mày liếc mặt nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái, phất tay cho cấp dưới rời đi, sau khi sửa sang tài liệu lại một chút thi ngước lên không vui nói: "Phan Huỳnh Bảo, cậu làm gì vậy? Tại sao đi vào cũng không biết." “Bốp" Trần Quân Phi nói còn chưa nói xong đã bị Phan Huỳnh Bảo đảm vào mặt.
Trần Quân Phi cảm thấy đau đớn, sau khi lau vết máu trên miệng, anh giận dữ hét lên với Phan Huỳnh Bảo: "Mẹ nó, Phan Huỳnh Bảo, cậu muon chết à?" "Trần Quân Phi, nhìn xem anh đã làm ra chuyện tốt gì, anh cứ phải hại chết nhân tài mới cam tâm sao?" Phan Huỳnh Bảo nheo cặp mắt màu xanh lục khiến cho người ta sợ hãi lại, anh ấy tiến lên nằm lấy cổ áo Trần Quân Phi rồi giận dữ hét lớn.
Trần Quân Phi nghe vậy, tỏ vẻ không hiểu nhíu chặt mày.
Anh không kiên nhẫn nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi lạnh lùng nói: “Đồ thần kinh, tôi không biết cậu đang nói gì? Muốn nối điền thì ra chỗ khác đi, đừng nổi điên ở chỗ của tôi." "Lâm Huy Thành chết rồi." 
Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, lạnh lùng nói.
Một câu Lâm Huy Thành chết rồi.
Làm cơ thể Trần Quân Phi đột nhiên cứng đờ.
Anh ngơ ngẩn nhìn Phan Huỳnh Bảo, không nói nên lời.


"Thể nào? Có phải anh rất hài lòng với kết quả này không?" Nhìn cả người Trần Quân Phi cứng đờ, Phan Huỳnh Bảo chế nhạo nói.

"Anh hao tổn tâm cơ, dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ Hoàng Song Thư và Lâm Huy Thành, bây giờ cuối cùng Lâm Huy Thành cũng chết như anh mong muốn, có phải anh rất vui không? Anh biết vì sao Lâm Huy Thành chết không? Bởi vì anh ta bị anh kích thích, anh làm Hoàng Song Thư mang thai, cầm tù cô ấy, bức bách cô ấy, làm hại cô ấy đau khổ gần chết.

Làm sao Lâm Huy Thành có thể tin những lời Hoàng Song Thư nói với anh ấy được chứ, mỗi ngày anh ấy đều đờ đẫn, ngay cả công việc cũng mặc kệ, ngày ngày chỉ biết uống rượu, kết quả.

khi qua đường đã bị một tài xế say rượu đâm chết.

Anh không giết Lâm Huy Thành nhưng Lâm Huy Thành chết vì sự ích kỷ của anh." sao chứ? Lâm Huy Thành chết là chuyện ngoài ý muốn, liên quan gì đến tôi." Trần Quân Phi nhanh chóng lấy lại thần.
Anh sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi lạnh nhạt nói với Phan Huỳnh Bảo.
Nhìn dáng vẻ không biết cải của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo cười lạnh nói: "Trần Phi, nếu Hoàng Song Thư biết Lâm Huy Thành đã chết thì anh cảm thấy cô ấy có thể chấp nhận được không? Yêu một người là hy vọng người ấy được hạnh phúc, anh nghĩ lại những chuyện mình đã làm "Tôi muốn làm gì không liên quan đến cậu, cút" Trần Quân Phi như bị lời nói của Phan Huỳnh Bảo kích thích, dùng sức đá chiếc ghế trước mặt.
Nhìn chiếc ghế bị Trần Quân Phi đá bay, Phan Huỳnh chỉ hạ mắt xuống liếc mắt nhìn Trần Quân Phi một cái rồi đi về phía cửa.

"Anh tự giải quyết cho tốt đi." Sau khi lạnh nhạt nói ra lời này, Phan Huỳnh Bảo rời khỏi đây không thèm quay đầu lại.

Trần Quân Phi nhìn chiếc ghế trên mặt đất, giống như bị điên, tiếp tục đá đi.
Lâm Huy Thành đã chết? Nếu Hoàng Song Thư biết chuyện này, cô có thể chịu đựng được không?
Hoàng Song Thư...!chắc sẽ điên mất?
Thư, cậu chủ đã dặn dò chúng tôi, cô nhất định phải uống hết." đi Hoàng Song Thư chán ghét nhìn chén thuốc dưỡng thai trong tay người giúp việc, nói lạnh thêm vài phân
Người giúp việc nghe vậy thì khó xử nói: Thư, thuốc này rất tốt cho em bé, mong cô đừng làm chúng tôi khó xử." "Tôi nói đi ra đi, các người không nghe thấy Hoàng Song Thư lạnh mặt, không kiên nhẫn nói.

Người giúp việc bị Hoàng Song Thư dọa sợ, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời khỏi phòng.
Hoàng Song Thư nhìn vào bụng minh, lúc đầu cô trăm phương nghìn kể muốn bỏ đứa bé này nhưng Hoàng Song Thư có thể cảm nhận được đứa bé đang dần lớn lên trong bụng mình, loại cảm giác này lại khiến cho cô sinh ra cảm giác không nỡ.
Đứa bé này, đối với Hoàng Song Thư mà nói thì thật sự...!rất đáng tiếc, cô cười khổ một tiếng, bàn tay có chút cứng đờ đặt trên bụng.
Đứa nhỏ này, mình thật sự phái sinh ra sao?
Lâm Huy Thành...!bây giờ anh sống tốt không? Quên em đi, anh vẫn ổnchử?
Hoàng Song Thư không biết rằng người đàn ông cô luôn cảm thấy áy náy kia đã chết rồi, cô nhớ lại từng hồi ức của mình với anh ấy thì trong ảnh mắt lại hiện lên sự bi thương.

Chuyện Lâm Huy Thành chết đã được Phan Huỳnh Bảo che giấu, chủ yếu là vì tình huống hiện tại của Hoàng Song Thư.

Nếu như cố biết chuyện Lâm Huy Thành đã chết thì chỉ sợ sẽ một xác hai mạng. 
Nhưng cuối cùng giấy cũng không gói được lửa, lúc Hoàng Song Thư mang thai bảy tháng, bởi vì Lâm Huy Thành đã đi cho nên Trần Quân Phi cũng không giam cầm Hoàng Song Thư nữa.

Những lúc cô cảm thấy nhàm chán thì sẽ đi dạo phố cùng với Vũ Khả Hân và bé Gạo Tẻ.
Trong lúc đi dạo phố, Hoàng Song Thư vô tình nhìn thấy tin tức Lâm Huy Thành chết, cô bị kích thích đến nỗi phải sinh non.
Sau khi biết Hoàng Song Thư bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, Trần Quân Phi hoảng sợ tới mức chuyện công ty cũng không quan tâm, trực tiếp đi đến bệnh viện.
Trần Quân Phi đi tới cửa phòng phẫu thuật, không kiềm chế được đôi tay run rẩy của mình, bắt lấy tay Vũ Khả Hân nói: "Di Khả Hân, Hoàng Song Thư sao rồi?" "Di cũng không biết, đừng lo, nhất định sẽ không sao đâu."
Vũ Khả Hân nhìn Trần Quân Phi với biểu cảm vô cùng phức tạp.

"Nhất định sẽ không sao, Hoàng Song Thư Nhất định sẽ không sao." Trần Quân Phi nhìn Vũ Khả Hân lầm bẩm.
Thấy Trần Quân Phi như vậy, Vũ Khả Hân nâm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Vũ Khả Hân cũng biết rõ khuất mắc giữa Trần Quân Phi và
Hoàng Song Thư, anh không phải một người đàn ông biết cách yêu.

Tuy rằng như vậy thì Vũ Khả Hân cũng hy vọng Hoàng Song Thư có thể tha thứ cho Trần Quân Phi.


Từng giây từng phút trôi qua, mấy tiếng sau bác sĩ đi ra khỏi phòng phau thuật, Trần Quân Phi nhào về phía bác sĩ còn nhanh hơn Vũ Khả Hân, anh năm lấy áo bác sĩ rồi hỏi bắng giọng điệu run rẩy: “Hoàng Song Thư sao rồi? Con của tôi sao rồi?" "Đứa bé bị sinh non nên phải đưa vào phòng giữ ẩm, còn cô Thư thì thân thể cô ấy rất yếu, chúng tôi cần phải theo dõi thêm.” Vũ Khả Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi khi biết đứa bé đã được sinh ra và Hoàng Song Thư cũng bình an,
Vũ Khả Hân vỗ bả vai Trần Quân Phi, bất đặc dĩ nói: “Bánh Gạo, cháu đừng sợ, không sao rồi." "Dì Khả Hân, cháu muốn ở lại chăm sóc Hoàng Song Thư"
Trần Quân Phi nhìn Vũ Khả Hân, nghẹn ngào nói.

"Được." Vũ Khả Hân nhìn Trần Quân Phi với vẻ mặt phức tạp rồi rời đi cùng Phan Huỳnh Bảo và bé Gạo Tẻ.

Sau khi Vũ Khả Hân và Phan Huỳnh Bảo rời đi, Trần Quân
Phi ở lại với Hoàng Song Thư, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trái tim Trần Quân Phi giống như bị thứ gì đâm vào, rất đau.

Anh yêu thương vuốt ve mái tóc của Hoàng Song Thư, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, Trần Quân Phi vùi mặt vào lòng bàn tay cô.

“Hoàng Song Thư, Lâm Huy Thành thật sự tốt như vậy sao? Tôi biết trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng nhưng tôi thật sự muốn yêu em, em yêu tôi được không? Cầu xin em đấy"
Anh rất sợ sau khi chuyện Lâm Huy Thành chết bị bại lộ thì có phải Hoàng Song Thư sẽ không bao giờ tha thứ cho mình không?
Nghĩ đến đây, Trần Quân Phi hơi sợ hãi, anh không muốn rời xa Hoàng Song Thư.
Anh học cách yêu một người nhưng anh lại không biết phương thức này là không chính xác.
Huỳnh Bảo Nhi đã từng nói yêu một người là ngọt ngào, đồng thời cũng là đau khổ? Nghĩa là như vậy sao?
Gió ngoài cửa sổ thổi qua khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mang theo sự chua xót, sầu muộn khó tả.

Giờ phút này, người đàn ông cao ngạo lại ôm một người con gái khóc lớn như một đứa trẻ.

“Song Thư, cháu tính rồi." Hoàng Song Thư mơ hồ mở mắt ra thì thấy Vũ Khả Hân đang ở bên cạnh mình.
Vũ Khả Hân thấy Hoàng Song Thư đã mở mắt thì vui vẻ đỡ cô dậy, bởi vì sinh non nên thân thể Hoàng Song Thư rất yếu ớt.

"Uống chút nước đi." Vũ Khả Hân cầm ly nước ở một bên lên đưa tới bên miệng Hoàng Song Thư..