Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 335: Huỳnh Bảo Nhi Thấy Trần Quân Phi Cứng Người Không Trả Lời Mình Thì Bèn Bước Về Phía Anh






Đôi mắt Trần Quân Phi vô cùng thâm trầm.

Anh quay đầu, giận dữ hét lên với Huỳnh Bảo Nhi: “Con sẽ không thích người phụ nữ để tiện như Hoàng Song Thư… Bánh Gạo, đừng si nhục người ta như vậy.

Chắc con phải biết bối cảnh gia đình của Hoàng Song Thư, từ nhỏ cô ấy đã sống vì em gái mình, sau này lại bị em gái làm hại, suýt chút nữa phải tự sát, may mà có Huỳnh Bảo cứu được con bé.

Thừa nhận mình thích một cô gái khó khăn đến thế ư?
Song Thư là một đứa trẻ khiến người khác đau lòng, nếu con thật sự không thích cô ấy thì mẹ sẽ cho người đưa con bé đi nhưng mẹ tuyệt đối không cho phép con tổn thương người khác như vậy, con bé xứng đáng được người đàn ông tốt hơn bảo vệ”
Huỳnh Bảo Nhi bước đến trước mặt Trần Quân Phi, nhìn anh bằng đôi mắt đen thắm.

“Bánh Gạo, mẹ chỉ muốn con nghĩ cho kỹ, con thật sự không yêu Hoàng Song Thư ư? Nếu không yêu thì đừng tổn thương người ta, con đã làm thế quá nhiều lần rồi”
Huỳnh Bảo Nhi nói rồi rời đi.

Trần Quân Phi siết chặt nằm tay.

Anh nhìn theo bóng lưng Huỳnh Bảo Nhi, khuôn mặt tuấn tú được bao trùm bởi một loại cảm xúc không ai hieu ro.

… “Hôm nay em nói gì với Bánh Gạo thế?”
Trần Thanh Vũ cầm khăn sạch lau tóc cho Huỳnh Bảo Nhi, thấy cô có vẻ mệt mỏit bèn lên tiếng hỏi với vẻ bất đắc dĩ.

“Trần Thanh Vũ, anh thấy Song Thư và Bánh Gạo ở bên nhau có được không?”
Huỳnh Bảo Nhi dựa vào người Trần Thanh Vũ, vươn tay sờ vào mặt anh.

Trần Thanh Vũ năm lấy tay bà rồi hôn lên: “Em muốn làm mối cho Bảnh Gạo và Hoàng Song Thư à? Bánh Gạo thích Hoàng Song Thư nhưng lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của nó không cho phép, hơn nữa em cũng hơi bắn khoăn về Song Thư.

Anh cũng biết đẩy, trước đó Bánh Gạo đã làm bao nhiêu chuyện quả đáng với con bé rồi, chắc chắn tình cảm của bọn nó sẽ không thuận lợi.

Anh nói rồi, chuyện này cứ để bọn trẻ tự giải quyết, đến giờ đi ngủ rồi đấy.”
Trần Thanh Vũ nghiêm nghị nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Huỳnh Bảo Nhi rồi nói.


Huỳnh Bảo Nhi chớp mắt nhìn anh: “Trần Thanh Vũ… khi đó, em cũng cảm thấy anh không yêu em.”
Tay của Trần Thanh Vũ hơi khựng lại, ông nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi ôm chặt lấy bà.

“Đúng, anh là kẻ hèn nhát, nếu anh xử lý chuyện tình cảm dứt khoát hơn thì đã không làm tổn thương đến em.”
Khi nghĩ đến những chuyện này, Trần Thanh Vũ vẫn vô cùng áy náy.

Chuyện của Lê Hồng San, chuyện của Lê Ảnh Ly, đây là những chuyện khiến Trần Thanh Vũ hổ thẹn với Huỳnh Bảo Nhi nhất.

Tình cảm của ông với Huỳnh Bảo Nhi kém xa Phan Huỳnh Đức, thật sự không sánh bằng.

“Nhưng em vẫn yêu anh.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Thanh Vũ với vẻ đắng chát.

“Yêu chính là yêu.” Tinh cảm của con người luôn kỳ lạ như thế, cho dù biết sẽ bị tổn thương nhưng vẫn không chùn bước, đây chính là Huỳnh Bảo Nhi.

“Bảo Nhi, trước kia anh là đồ khốn nhưng bây giờ anh chi muốn yêu em bằng cả thể xác lẫn linh hồn, được không? Vậy anh phải tốt với em, bằng không em sẽ không tha thứ cho anh đâu đấy” Huỳnh Bảo Nhi nhéo mặt Trần Thanh Vũ, nghiêm túc nói.

“Cô ngoc, anh không cần ai khác ngoài em.

Không cần cả những cô gái trẻ à?” Huỳnh Bảo Nhi nhướng mày, cười với Trần Thanh Vũ.

“Không cần, anh không cần ai hết, anh chỉ muốn mình em thôi.” Trần Thanh Vũ hôn lên mắt Huỳnh Bảo Nhi, vùi đầu vào lòng bà.

“Anh không muốn thua Phan Huỳnh Đức.” Bây giờ Phan Huỳnh Đức có vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng Huỳnh Bảo Nhi, thật ra Trần Thanh Vũ vẫn hơi khó chịu khi nhớ đến chuyện này nhưng ông vẫn biết ơn Phan Huỳnh Đức, nếu không thì Huỳnh Bảo Nhi đã chết rồi.

“Bảo Nhi, chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ rời xa nhau, em biết chưa?”
Trần Thanh Vũ bông hơi sợ hãi, ông lo lắng mình sẽ đột nhiên tỉnh lại rồi sau đó trông thấy một cái xác không còn hơi thở.

Khi nghĩ đến khả năng đó, cả người Trần Thanh Vũ run lên.


“Được, ở bên nhau.

cả đời.” Huỳnh Bảo Nhi chậm rãi nhằm mắt, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Hơi thở đều đặn của người phụ nữ lướt qua mặt Trần Thanh Vũ, bàn tay ông run rẩy men theo đường nét khuôn mặt của Huỳnh Bảo Nhi.

Ông củi đầu với vẻ gần như si mê, hôn lên mặt bà, thấp giọng thì thầm: “Bảo Nhi, anh yêu em, rất yêu em, thật sự yêu em.” của Gió lặng lẽ thổi bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lay động rèm Trong phòng ngủ, cảnh tượng Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi ôm nhau lại ẩm áp khác thường, đẹp đến mức khiến người khác rung động.

“Từ chức?” Ba ngày sau, Phan Huỳnh Bảo nhận được thư từ chức của Hoàng Song Thư.

Cô cũng không đến công ty mà gửi vào hộp thư của anh, khi Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy bức thư thì đã là chuyện của một tuần sau rồi.

Phan Huỳnh Bảo còn cổ ý tìm thư ký để hói thăm tình hình, thư ký gật đầu cứ tưởng anh ấy đã sớm biết.

“Được, tôi biết rồi.” Phan Huỳnh Bảo gõ nhẹ lên bàn, trong mất chứa đựng sự lạnh lẽo.

Sau khi thư ký đi, Phan Huỳnh Bảo cau mày nhìn thư từ chức, cầm chia khóa trên bàn rồi đứng dậy rời khỏi công ty.

Phan Huỳnh Bảo lái xe đến chỗ ở của Hoàng Song Thư, bất ngờ trông thấy một người.

Trần Quân Phi?
Trần Quân Phi ngồi ở cửa phòng Hoàng Song Thư, bộ vest trên người nhăn nhúm, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên vô cùng nham nhở, khi đến gần còn có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi bằng ánh mắt sâu thẳm, trong mắt lóe lên tia sáng khiến người khác không thể năm bắt.

“Sao anh lại ở đây? Sao cậu lại ở đây?” Trần Quân Phi đứng dậy, nói với vẻ u Anh đến đây để tìm Hoàng Song Thư nhưng gõ cửa mãi ám.


mà không ai mở bèn dứt khoát ngồi chờ ở đây, không ngờ lại bắt gặp Phan Huỳnh Bảo.

Vừa nghĩ đến việc Phan Huỳnh Bảo và Hoàng Song Thư có quan hệ mờ ám, Trần Quân Phi không nhịn được mà châm chọc: “Không ngờ con ả đê tiện như Hoàng Song Thư cũng giỏi đầy nhỉ? Sao nào, chẳng phải cậu không có thiện cảm với phụ nữ u? Nam thần hệ cấm dục cũng bị đứa lắng lơ Hoàng Song Thư..

Bốp.” Khi nghe thấy những lời ác ý, thậm chí là si nhục Hoàng Song Thư của Trần Quân Phi thì Phan Huỳnh Bảo không hề nghĩ ngợi mà đấm thảng vào cảm anh.

Trần Quân Phi bị Phan Huỳnh Bảo đánh ngã ra đất, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức xuất hiện khí lạnh nhàn nhạt.

Anh nhổ một ngum máu xuống đất, đôi mắt ứ máu đỏ ngầu vung nắm đấm lên đánh về phía Phan Huỳnh Bảo.

“Mẹ nó, Phan Huỳnh Bảo, ông đây nhịn cậu lâu låm rồi.

Cậu là cái thá gì chứ mà dám đánh tôi?” Động tác của Trần Quân Phi vô cùng nhanh nhẹn, không hề chậm đi vì uống rượu.

Động tác của Trần Quân Phi khiến Phan Huỳnh Bảo lùi ra sau một bước nhưng anh ấy nhanh chóng tỉnh táo lại, giơ chân quét về phía Trần Quân Phi.

Hai anh em đánh nhau ở ngay sân nhà Hoàng Song Thư.

Ban đầu, người chiếm thượng phong là Phan Huỳnh Bảo.

Cho dù Trần Quân Phi lợi hại nhưng cũng đã uống rượu, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Phan Huỳnh Bảo về mặt thể lực.

Phan Huỳnh Bảo ấn Trần Quân Phi xuống đất, hai mắt đỏ ngầu rồi đánh vào mặt anh.

“Trần Quân Phi, đồ ngạo mạn, anh dựa vào đâu mà đối xử với cô gái yêu mình sâu đậm như thế? Anh tưởng người ta không đau lòng ư? Anh nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm với Hoàng Song Thư đi, chỉ đứa ngốc như cô ấy mới yêu kẻ không có trải tim như anh thôi.

Tôi cảnh cáo anh Trần Quân Phi, tốt nhất là bỏ ngay ý đồ của anh đi, nếu người đó biết thi người đó sẽ chỉ thất vọng về anh mà thôi.

Phan Huỳnh Bảo, tao giết mày.” Có vẻ Trần Quân Phi đã bị kích thích, đội mắt đỏ ngầu càng trở nên vô cùng đáng sợ.

Anh nhào về phía Phan Huỳnh Bảo như bị điên.

Đúng lúc anh định đánh Phan Huỳnh Bảo thì Hoàng Song Thư đi chợ về, nhìn thấy hai người đang lăn xả vào nhau, cô hoảng hốt nói: “Cậu chủ Phi, cậu chú Bảo? Sao hai anh lại như vậy? Cô vừa đi đâu?” Nghe thấy giọng nói của Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi không khỏi khung lại.


Anh quát cô với vẻ lạnh lùng và giận dữ.

Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi quát, trong mắt xuất hiện sự khó hiểu.

Cô nằm chặt túi đồ trong tay, nhỏ giọng đáp: “Tôi đi chợ mua thức ăn.”
Sau khi từ chức, bởi vì phản ứng khi mang thai nên cô vẫn chưa rời khỏi thành phố được.

Cô còn muốn gặp Hoàng Khánh Ngân trước khi đi nên mới kéo dài đến bây giờ, ai ngờ lại thấy Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đánh nhau trong sân nhà mình.

“Nấu cơm cho tôi ngay.”
Trần Quân Phi lạnh lùng thả Phan Huỳnh Bảo ra, chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người mình rồi ra lệnh cho Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư chẳng hiểu gì, không biết rốt cuộc Trần Quân Phi bị làm sao.

“Cậu chủ Bảo, anh không sao chứ?”
Hoàng Song Thư nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo đang bò dậy, thấy khuôn mặt tuấn tú kia tím xanh thì hơi lo lắng nên bèn bước đến, căng thẳng hỏi Phan Huỳnh Bảo.

Thấy Hoàng Song Thư chi quan tâm đến Phan Huỳnh Bảo chứ không hề ngó ngàng đến mình, Trần Quân Phi nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, sau đó lao tới trước mặt Hoàng Song Thư giữ tay cô, giận dữ quát: “Hoàng Song Thư, mẹ nó, tôi đã cảnh cáo cô là không được tiếp cận Phan Huỳnh Bảo rồi.

Hôm nay cô dám chắn trước mặt tôi… A!” Hoàng Song Thư không ngờ Trần Quân Phi sẽ nhào về phía mình, cô lảo đảo rồi ngã lăn ra đất.

Khi ngã xuống đất, Hoàng Song Thư vội ôm chặt lấy bụng nhưng đã muộn, đứa trẻ mà cô liều mạng bảo vệ sảy mất rồi… “A..” Hoàng Song Thư nhìn máu tươi chảy ra từ thân dưới, sắc mặt trắng bệch, vô cùng đáng sợ.

Cô đau đớn cong người, khàn giọng hét lên.

“Hoàng Song Thư!” Thấy thân dưới của Hoàng Song Thư chảy máu, trong mắt Phan Huỳnh Bảo tràn ngập sự kinh hãi.

Hình như anh ấy đã nghĩ đến điều gì, bèn bước đến đấy Trần Quân Phi ra rồi bế Hoàng Song Thư lên rồi rời khỏi nơi này.

“Phan Huỳnh Bảo, cậu đứng lại cho tôi, Hoàng Song Thư là người phụ nữ của tôi” Sau khi bị Phan Huỳnh Bảo đụng vào, dường như Trần Quân Phi mới hoàn hồn.

Anh siết chặt nắm đấm, giận dữ hét lên với bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo..