Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 319






Hoàng Song Thư ôm lấy cơ thể minh, khi nghĩ đến chuyện tôi hôm qua, cả người cô lập tức cuộn tròn lại.

Cậu chủ Phi sẽ không cần cô nữa, cô bẩn như vậy thì làm sao có thể không tự lượng sức mình đi thích cậu chủ Phi như vậy chứ?
Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Cuối cùng con phải làm sao đây? “Anh hai, anh sao thế ạ?”
Bé Gạo Tẻ dựa vào lòng Trần Quân Phi, cô bé thấy ánh mắt của anh mình đóng băng nhìn ra ngoài cửa sổ không biết là đang nhìn cái gì, đôi mắt to tròn xinh đẹp của bé Gạo Tẻ mang theo chút nghi ngờ hỏi anh.

Trần Quân Phi bình thường trở lại, anh vươn tay ra, dịu dàng sờ đầu bé Gạo Tẻ: “Hôm nay bé Gạo Tẻ muốn đi đầu chơi đây?”
“Đi chợ đêm a, ở đó có rất nhiều đồ ăn, bé Gạo Tẻ muốn đi chợ đêm” Đôi mất của cô bé chớp chớp, quay sang nói với Trần
Quân Phi.

“Được.” Nhìn khuôn mặt dễ thương của bé Gạo Tẻ có phần giống với Huỳnh Bảo Nhi, trong lòng Trần Quân Phi không tự chủ dâng lên ấm áp.

Lúc bé Gạo Tẻ thấy Phan Huỳnh Bảo, cô bé hưng phấn đua cánh tay ra gọi anh ấy: “Anh ba, đi chơi với em đi”
“Anh muốn dẫn bé Gạo Tẻ đi đâu?”
Phan Huỳnh Bảo ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của bé Gạo Tẻ, cau mày nhìn Trần Quân Phi rồi hỏi anh.

“Tôi muốn dẫn con bé đi đâu chơi thì có liên quan gì đến cậu, tránh ra.” Dường như tâm trạng của Trần Quân Phi có hơi cáu kinh, giọng điệu cũng rất không tốt, đôi mắt của Phan
Huỳnh Bảo không khỏi lạnh xuống,
Anh ấy lạnh lùng nhìn Trần Quân Phi, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi đi với hai người.”
“Vâng ạ, có anh ba đi chung sẽ rất náo nhiệt” Bé Gao Tẻ cười hì hì năm lấy tay của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.

Dường như Trần Quân Phi không muốn Phan Huỳnh Bảo đi chung với hai người nhưng lúc nhìn đến vẻ mặt hăng hái của bé Gạo Tẻ thì anh cũng không thể nào mở miệng ra nói lời từ chối được.

Anh cau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo, nắm lấy tay bé Gạo Tẻ rồi ngồi lên xe.

Chợ đêm ở thành phố vẫn náo nhiệt giống như trước đây vậy, bé Gạo Tẻ đối với tất cả mọi thứ đều vô cùng tò mò.

Khi cô bé muốn ăn thứ gì, chỉ cần chỉ vào mấy thứ đó, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo lập tức sẽ trả tiền cho cô bé.

Người đi đường đi ngang qua đều bị vẻ bề ngoài của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo hấp dẫn, bọn họ đều ghé måt lại xem.

Khi họ nhìn thấy Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo, còn có bé Gạo Tẻ thì tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc vì vẻ đẹp của họ.

“Bé Gạo Tẻ, em đi chậm một chút.” Hai người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đuổi theo bé Gạo Tẻ, cô bé rất nghịch ngợm chạy rất nhanh.


Là công chúa nhỏ của nhà họ Huỳnh và nhà họ Trần, từ nhỏ bé Gạo Tẻ muốn cái gì thì được cái đó.

Hơn nữa tất cả mọi người đều rất yêu thương cô bé, cộng thêm việc có hai anh trai như Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi lớn hơn cô bé nhiều tuổi như vậy, có thể nói bé Gạo Tẻ là bá chủ trong nhà.

“Không muốn, các anh chậm quá.”
Bé Gạo Tẻ quay đầu lại, cô bé lè lưỡi với Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.

Lúc hai người không phát hiện ra, cô bé vụt đi như làn khói mất tăm.

Mặt Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đen lại, quay sang bảo vệ sĩ đằng sau: “Còn không mau đuối theo cô chủ.”
Ở chợ đêm rất nhiều người, Trần Quân Phi rất lo bé Gạo Tẻ sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm,
Bé Gạo Tẻ đi băng băng qua đoàn người, lúc cô bé quay đầu lại muốn nói chuyện với Phan Huỳnh Báo và Trần Quân Phi thì lại phát hiện phía sau lưng mình không có bóng dáng của hai người bọn họ.

Bé Gạo Tẻ bị dọa sợ, dù sao ở đây cũng là nơi xa lạ, quay đầu lại nhìn thấy toàn những gương mặt xa lạ.

Bé Gạo Tẻ đứng lại một chỗ, mờ mịt nhìn những người đó, cô bé vô tình bị người đụng ngã xuống đất, cánh tay bị đá cứa vào trầy da,
Bé Gạo Tẻ nhìn thấy vết thương của mình, vẻ mặt sắp khóc, lúc này có một đôi tay ôm lấy người của cô bé lên.

“Em gái nhỏ, em không sao chứ?”
Hoàng Song Thư có được một cơ hội bày quầy hàng bán một số phụ kiện nhỏ trên via hè chợ đêm.

Lúc cô nhìn thấy bé Gạo Tẻ bị người ta đụng ngã xuống đất không đứng dậy được thì cô lập tức tiến lên đỡ cô bé dậy.

Bé Gạo Tẻ nghe thấy giọng nói dịu dàng thì cô bé ngang đầu lên, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Hoàng Song Thư.

Cô bé lập tức câu cổ của cô, khóc lớn nói: “Em muốn anh trai, bé Gạo Tẻ không thấy anh trai đâu, hu hu hu”
Hoàng Song Thư thấy bé Gạo Tẻ khóc đến đáng thương như vậy, cô lập tức trìu mến nói: “Ngoan, không có chuyện gì, để chị giúp em tìm anh trai nha.”
“Thật không ạ?”
Bé Gạo Tẻ nghe cô nói vậy, mắt mũi đỏ hoe nhìn Hoàng Song Thư.

Lần đầu tiên Hoàng Song Thư thấy một cô bé xinh đẹp như vậy, thấy trên người cô bé mặc một chiếc váy công chúa tinh xảo và lộng lẫy, loại vải này nhìn qua không hề rẻ chút nào.

Nói cách khác, nhà cô nhóc nhỏ trước mất này rất giàu có.

“Chị ơi, em đói bụng.”

Lúc nãy bé Gạo Tẻ đã ăn vặt rồi nhưng bây giờ lại đói bụng.

“Em muốn ăn cái gì? Chị sẽ đãi khách.” Hoàng Song Thư vuốt tóc bé Gạo Tẻ, cô nói.

“Em..

muốn ăn cái kia ạ” Bé Gạo Tẻ chỉ vào quán hủ tiểu cách đó không xa.

“Được, để chị dọn quầy rồi sau đó dẫn em đi ăn nhé.”
Hôm nay Hoàng Song Thư không bán cũng không sao nhưng lại lo bé Gạo Tẻ chỉ có một mình nên cô dẫn cô bé đi ăn.

Đây là lần đầu tiên bé Gạo Tẻ thấy hủ tiểu, cô bé rất vui vẻ ăn hết cả bát, còn muốn ăn nữa.

Hoàng Song Thư nhìn thấy bé Gạo Tẻ ăn đến vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được mim cười.

Kể từ sau chuyện ngày hôm đó, Hoàng Khánh Ngân cũng không hề vui vẻ với cô.

Cô biết là do bản thân không tốt, do cô vô dụng, bị người ta làm nhục như vậy mà cũng không có cách phản kháng lại nên cô âm thầm chịu đựng sự ghê tởm của Hoàng Khánh Ngân, suy cho cùng thì tất cả đều do Hoàng Song Thư cô tạo nên.

Cô bị tên bác sĩ cưỡng hiếp, sau đó lên giường với ông ta để đổi lại tiền thuốc cho Hoàng Khánh Ngân.

Còn bị Trần Quân Phi đối xử tàn nhẫn như vậy, thật sự Hoàng Song Thư rất muốn tự sát kết thúc cuộc đời mình nhưng mà cô vẫn không buông bỏ Hoàng Khánh Ngân xuống được.

Nếu cô đi thì Hoàng Khánh Ngân sẽ ra sao? Em gái cô sẽ sinh hoạt như thế nào? “Cô chủ, cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
Lúc Hoàng Song Thư đang ngây người nhìn khuôn mặt trẻ con đáng yêu của bé Gạo Tẻ thì đột nhiên có mấy người đàn ông mặc đồ đen đi lại gần cô và bé Gạo Tẻ.

Thấy mấy người đàn ông mặc tây trang đen, dáng vẻ lạnh lùng tán nhẫn khiến Hoàng Song Thư không khỏi nghĩ đến đêm hôm đó, mấy người vệ sĩ kia đè cô xuống giường cũng mặc đồ đen, nhất thời sắc mặc của Hoàng Song Thư trắng bệch ra.

“Anh trai đâu?”
Bé Gạo Tẻ sờ bụng mình tròn vo của mình, quay sang hỏi mấy vệ sĩ.

“Cậu hai và cậu ba đang đi đến đây ạ”
Vệ sĩ cung kính nói.


Bé Gạo Tẻ bĩu môi, đôi mắt to xinh xắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hoàng Song Thư hỏi: “Chị ơi, chị có muốn đến nhà của em không? Nhà của em đẹp lắm, bé Gạo Tẻ rất thích chi, sau này chị đến ở nhà của em được không ạ?
Lời nói non nớt của cô nhóc nói khiến Hoàng Song Thư có hơi buồn cười.

Cô vuốt má của bé Gạo Tẻ lúc cô định mở miệng nói thì có một giọng nói quen thuộc đập vào tai cô.

“Bé Gạo Tẻ, em thật sự muốn anh tức giận phải không?”
Cả người Hoàng Song Thư cứng ngắt, nhìn Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đang đi vào từ bên ngoài.

“Anh ơi.” Bé Gạo Tẻ thấy Trân Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo, cô bé hưng phấn vẫy tay rồi nhào qua người Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của bé Gạo Tẻ, anh hơi bất đắc dĩ nói: “Nhóc nghịch ngợm, nếu em còn dám chạy lung tung nữa thì em đợi xem anh sẽ trừng phạt em như thể nào.”
Hoàng Song Thư làm tình nhân của Trần Quân Phi một thời gian, chưa bao giờ thấy Trần Quân Phi lộ ra vẻ mặt này.

Nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng này của anh, lòng của Hoàng Song Thư run lên bần bật.

“Là chị đưa bé Gạo Tẻ đi ăn cái này ạ.”
Bé Gạo Tẻ không biết bây giờ sắc mặt Hoàng Song Thư khó coi bao nhiêu, cô bé chỉ vào Hoàng Song Thư rồi ngây thơ nói.

Trần Quân Phi vừa định nói lời cảm ơn người đã chăm sóc bé Gạo Tẻ nhưng sau khi nhìn rõ người mang bé Gạo Tẻ đi là Hoàng Song Thư thì đột nhiên sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo: “Là cô à?”
“Cậu chủ Phi.” Hoàng Song Thư cảm nhận được ảnh mắt chán ghét đến tận xương tủy của Trần Quân Phi, hai chân cô run rẩy, nhỏ giọng nói.

“Bé Gạo Tẻ đã ăn no chưa? Chúng ta về thôi.” Trần Quân Phi chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư, lúc đối mặt với bé Gạo
Tẻ thì mặt anh mới hiện lên vẻ dịu dàng.

Thái độ lạnh lùng của người đàn ông đã kich thích trái tim Hoàng Song Thư.

Cả người cổ cứng đờ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Bé Gạo Tẻ chớp chớp mắt, nhìn Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi một chút, lúc cô bé còn định muốn nói cái gì đó thì đột nhiên ôm lấy bụng của mình, hiện ra vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Anh ơi… đau bụng, bụng của Gạo Tẻ đau quả “Bé Gạo Tẻ.” Trần Quân Phi nhìn gương mặt nhỏ nhân của cô bé vo thành một năm, anh hơi giật mình.

Bé Gạo Tẻ không ngừng lăn lộn ở trong lòng anh, mồ hôi lanh túa ra.

“Hoàng Song Thư, con khốn này, cô đã cho bé Gạo Tẻ ăn gì vậy?”
Trần Quân Phi thấy vẻ mặt đau đớn của bé Gạo Tẻ, anh lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng âm u nhìn Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư bị lời nói khó nghe của Trần Quân Phi dọa sợ, cô hơi sợ hãi lắc đầu nói: “Tôi… không có
Cô không có cho bé Gạo Té ăn bậy cái gì cả? Mới vừa rồi cô bé còn ăn hủ tiếu rất vui vẻ mà? Cô cũng bị tình trạng này của bé Gao Nếp dọa sợ.

“Con khốn, nếu như bé Gạo Té xảy ra chuyện gì, tôi muon cô sống không được tốt” Trần Quân Phi giơ chân lên đá một cước vào ngực Hoàng Song Thư, vội vàng rời khỏi nơi này.


Mấy người vệ sĩ phía sau thấy động tác cũng Trần Quân Phi cũng lạnh lùng đi theo sau anh.

Phan Huỳnh Báo vẫn không nói gì từ nãy giờ, nhìn Hoàng Song Thư đang ở dưới đất không đứng dậy nổi, anh ấy nhíu mày vươn tay ra đỡ cô dậy.

“Cảm ơn.” Hoàng Song Thư rũ mắt, ho khan một tiếng rồi nói cảm ơn Phan Huỳnh Bảo.

“Cô có quan hệ gì với Trần Quân Phi?”
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn cô gái bình thường trước mặt, lạnh nhạt hỏi.

Trần Quân Phi quen biết với Hoàng Song Thư, điều này khiến cho Phan Huỳnh Bảo hơi ngạc nhiên.

“Tôi… trước đây là bạn giường của cậu chủ Phi.” Hoàng Song Thư nhìn cặp mắt xanh biếc đẹp đẽ của Phan Huỳnh Bảo, không dám nói dối.

“Ö?”
Phan Huỳnh Bảo chỉ nhàn nhạt nhìn cô, sau đó xoay người rời khỏi.

Hoàng Song Thư cười khổ một tiếng, nhìn theo bóng lưng rời đi của Phan Huỳnh Bảo.

Nghĩ đến cú đạp mạnh của Trần Quân Phi khi nãy, bây giờ ngực của cô vẫn âm i khó chịu.

Bởi vì Trần Quân Phi nghĩ rằng cô cho bé Gạo Tẻ ăn bậy nên anh mới làm chuyện như vậy với cô sao?
Cô cũng không hề oán trách tại sao Trần Quân Phi lại đối xử với mình như thế.

Hiện tại cô rất lo cho tình hình của bé Gạo Tẻ, vừa rồi đột nhiên cô bé lộ ra vẻ mặt đau đớn như vậy, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.

Nghĩ vậy, Hoàng Song Thư cũng không quan tâm tới chuyện gì nữa, cô đi đến bệnh viện.

Trong bệnh viện.

Trần Quân Phi lạnh mặt đứng trước phòng phẫu thuật, lúc Phan Huỳnh Bảo đi tới thì đã thấy cả người Trần Quân Phi đều bị khí lạnh bao quanh, anh ấy thờ ơ nói: “Cô gái lúc nãy là người phụ nữ của anh.”
“Là một con khốn mà thôi” Trần Quân Phi cười giễu cợt một tiếng, nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.

“Cô gái kia… nhìn qua có vẻ không tệ lam.”
“Nếu cậu thích thì tôi tặng cho cậu chơi, một con khốn bị ngàn người cưỡi qua.”
Trần Quân Phi không khách sáo nói, giữa những câu chữ đều lộ ra vẻ chán ghét và xem thường Hoàng Song Thư.

Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo trầm xuống, lạnh lùng nhìn Trần Quân Phí: “Trần Quân Phi, tại sao anh lại tìm người phụ nữ bình thường như thể làm bạn giường của mình?”
“Tôi muốn tìm phụ nữ như thế nào, không lẽ đều phải báo cáo cho cậu sao? Phan Huỳnh Bảo, hôm nay tâm trạng tõi không tốt, mẹ kiếp, tốt nhất cậu đừng nên chọc tôi.” Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo, giọng nói lạnh lùng đến đảng sợ..