Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 317






“Không… không có.” Hoàng Song Thư hoảng hốt bởi câu hỏi thẳng thừng của Trần Quân Phi, cô căng thẳng lắc đầu, cả gương mặt trở nên ứng đó.

Trần Quân Phi cong cánh môi lên, ngũ quan trên mặt anh vốn đĩ đã mang nét nham hiểm nhưng vào thời khắc này lại càng lộ ra thêm một cảm giác quyển rũ tăm tối.

“Qua đây” Trần Quân Phi vẫy tay với Hoàng Song Thư.

Cả cơ thể cô căng cứng bước sang phía Trần Quân Phi.

Lúc cô vừa đi đến gần Trần Quân Phi thì anh đã thẳng tay đẩy cô vào trong tường, gio tay xé toang quần áo trên cơ thể người phụ nữ thành từng mảnh nhỏ.

“Á.” Hoàng Song Thư hốt hoảng trước động tác thô bạo của Trần Quân Phi, cô không kìm được hét lên một tiếng.

Trần Quân Phi nheo mắt lại, lạnh lùng nói với Hoàng Song Thư: “Im miệng cho tôi, nếu cô mà mở miệng thì chẳng còn giống với người ấy một chút nào nữa.” Người ấy?
Hoàng Song Thư hoảng hốt trước lời nói của Trần Quân Phi.

Đồng thời, trong lòng cô ngập tràn một cảm giác chua sót, người đàn ông có tướng mạo khôi ngô này đã coi cô là thể thân của ai đó rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, Hoàng Song Thư buông bỏ kháng cự.

Khi người đàn ông tiến vào người cô một cách thô bạo, Hoàng Song Thư phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô trải sự đời, làm sao mà chịu đựng được sự đối đãi như thể này của Trần Quân Phi chứ?
Nhưng mà Trần Quân Phi nhìn gương mặt ở dưới thân mình, anh hoàn toàn quên đi hết tất cả, cũng không biết được hiện giờ người phụ nữ này đau đớn biết bao nhiêu.

Trong đầu của anh chỉ có một suy nghĩ suy nhất, đó chính là điên cuồng chiếm hữu người phụ nữ này.

Biển người phụ nữ ở dưới thân trở thành của mình, cũng giống như là… chiếm hữu người ấy vậy.

Tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ dần dần bình ổn lại, thay vào đó là những âm thanh của sự vui sướng.

Âm thanh này duy trì trong một khoảng thời gian dài, mãi cho đến khi Trần Quân Phi hoàn toàn phát tiết xong.

Hoàng Song Thư đã chìm vào hôn mê, trên người chẳng có một chỗ nào là toàn vẹn cả.

Trên giường có rất nhiều máu, không khí cũng trở nên vấn đục.

Ánh mắt Trần Quân Phi lạnh lẽo nhìn những vệt máu tươi ấy, đôi con ngươi chớp nháy những tia sáng lạnh lẽo.

Anh cười khẩy một tiếng rồi bước thắng xuống giường.

Sau khi Trần Quân Phi tắm xong và bước ra thì phát hiện dáng vẻ của Hoàng Song Thư hơi bất thường.


Anh bước đến đặt tay lên trán của Hoàng Song Thư, phát hiện cô đang bị sốt cao.

Bồng nhiên sắc mặt Trần Quân Phi phát lạnh.

Anh hờ hững thu hồi tay lại, nhíu mi cầm lấy điện thoại ở bên cạnh và gọi một cuộc cho quản gia.

Quản gia nghe điện thoại xong, ông lập tức gọi điện cho Lê
Hoàng An.

Đúng vậy, Lê Hoàng An đã kế thừa sự nghiệp của Lê Hoàng Long, trở thành bác sĩ của bệnh viện.

Đồng thời, cũng là bác sĩ tư nhân của nhà họ Trần.

Lúc anh ta chạy đến nhà họ Trần thì đã bị quản gia đưa đến phòng của Trần Quân Phi.

Khi Lê Hoàng An bước vào trong phòng đã lập tức ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, anh ta không nhịn được nhíu mày nói: “Quân Phi, anh làm cái gì thể này?”
“Khám cho cô ta đi.”
Trần Quân Phi thờ ơ ngồi lên số pha ở bên cạnh, ngón tay thon dài chỉ về phía Hoàng Song Thư đang sốt cao ở trên giường.

Lê Hoàng An nhìn Trần Quân Phi một cái rồi mới đi sang phía giường.

Sau khi nhìn thấy sắc mặc Hoàng Song Thư ứng đỏ, trên người một mảnh hỗn độn, Lê Hoàng An không nhịn được hít sâu một hơi rồi nói: “Em nói này, anh đang làm cái gì thế kia? Hiện trường của một vụ án cưỡng hiếp à?”
“Im miệng cho tôi” Trần Quân Phi sầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lê Hoàng An.

Bị Trần Quân Phi quát măng một trận như thế, anh ta lúng túng cười trừ rồi lập tức khám bệnh cho Hoàng Song Thư.

“Người phụ nữ này là bồ mới của anh à?”
Sau khi Lê Hoàng An kiểm tra cho Hoàng Song Thư xong, anh ta ngồi sang bên cạnh Trần Quân Phi, nâng cốc rượu vang trên bàn lên rồi chậm rãi nhâm nhi.

Sắc mặt Trần Quân Phi không chút biểu cảm nhìn Lê Hoàng An một cái, nhíu chặt mày lại giống như đang từ chối trả lời câu hỏi của anh ta vậy.

“Cô nàng này không giống với gu mà anh thích, hay là… cô ta rất giống…”
“Im miệng cho tôi.

Lê Hoàng An, những gì nên nói, những gì không nên nói, chắc chắn là cậu phải biết rõ, hay là cậu muốn chọc giận tôi?”
Trần Quân Phi nheo đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lê Hoàng An, ánh mắt vô cùng khủng khiếp.

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng khát máu của Trần Quân Phi, Lê Hoàng An không nhịn được run rẩy toàn thân.

Anh ta nhìn Trần Quân Phi một cái, không kìm được bất mãn nói: “Em chỉ mới nói có một chút xíu, sao vẻ mặt anh lại khủng khiếp thế kia? Muốn hù dọa cho em chết quách đi à?”
“Cậu đi được rồi đấy.”
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An một cái, ánh måt hiện lên từng cơn lạnh lẽo rồi nói.


“Biết rồi, anh cũng đừng có quá đáng đấy, dù sao thì cô ấy cũng không phải là…” Lê Hoàng An định nói roi lại thôi, thở dài một hơi rồi rời đi.

Sau khi Lê Hoàng An đi khỏi, Trần Quân Phi ngồi một mình trên ghế số pha, đôi mắt phượng âm u nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấp thoáng từng tia sáng vô hình.

Ngày hôm sau, khi Hoàng Song Thư tinh lại thì cảm thấy toàn thân mình giống như bị xe tải nghiền ép, đau đến nỗi cô phải rít lên từng con.

Hoàng Song Thư chầm chậm bước xuống giường, xoa bóp huyệt thái dương đang căng nhức rồi nhìn kỹ khung cảnh xa lạ trước mắt.

Cô khẽ hít sâu một hơi, lập tức ôm chặt lấy cơ thể của mình.

Lúc nhìn thấy những vết tích trên cơ thể mình, Hoàng Song Thư xấu hổ đến mức đỏ hoe hết cả mắt.

Tối hôm qua… cô đã thật sự bản thân mình đi mất rồi?
Hơn nữa, động tác của người đàn ông đó vô cùng thô bạo.

Bây giờ nhớ lại những động tác thô bạo của người đàn ông đó đã làm với mình, Hoàng Song Thư vẫn còn cảm giác rùng mình sợ hãi.

“Cô Thư, cô tinh rồi ạ.” Quản gia đưa người làm bước vào.

Nhìn thấy Hoàng Song Thư đang ngồi trên giường, sắc mặt đờ đần thì ông không nhịn được mở miệng nói.

Hoàng Song Thư tính táo lại, có chút sợ hãi ôm lấy chiếc chăn ở trên người, ánh mắt cảnh giác nhìn quản gia.

“Tôi là quản gia nhà họ Trần, đây là bữa sáng của cô.

Mời cô thưởng thức.” Ánh mắt quản gia hiền hòa nhìn Hoàng Song Thư và nói.

“Đây là… nhà họ Trần sao?”
Tuy rằng Hoàng Song Thư là người bình dân nhưng cũng biết rất rõ thân thể của nhà họ Trần.

Cô cũng hoàn toàn không thể ngờ được rằng mình lại xuất hiện trong nhà họ Trần?
Vậy thì người đàn ông kia… là Trần Quân Phi sao? Chủ tịch của tập đoàn Aliba ư? “Đúng vậy, trên người cô còn chỗ nào khó chịu không?”
Quản gia nhìn Hoàng Song Thư, ôn hòa hỏi han.

“Không… không có.” Hoàng Song Thư hơi ngượng ngùng lắc đầu với quản gia.

“Vậy thì tốt.

Sau này có Thư cứ ở lại đây, đây là mệnh lệnh của cậu chủ.”

Quản gia nói xong thì kêu người để đồ ăn lại rồi rời đi.

Hoàng Song Thư ngơ ngác nhìn căn phòng xa hoa quý phái này.

Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, cô không kìm được rơi nước màt.

Nhưng mà cứ nghĩ đến em gái của cô có thể được cứu chữa, Hoàng Song Thư lập tức lau khô nước mắt, phấn chấn lại tinh thần.

Nếu đã chọn lựa con đường này thì cô không được phép hối hận.

Chỉ cần Khánh Ngân có thể sống sót được, cô có ra sao cũng không quan trọng.

Ít nhất thì người đàn ông đó..

là một người có tướng mạo rất khôi ngô.

“Nơi đây là nhà họ Trần, sau này cô cứ sống ở đây.

Không có mệnh lệnh của tôi thì không được rời khỏi, có rõ chưa?”
Tối đến, Trần Quân Phi trở về, lập tức ra lệnh cho Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi, luống cuống nói: “Tôi… tôi biết, nhưng mà… tôi có thể đến bệnh viện thăm em gái của tôi không? Một mình em ấy ở bệnh viện, tôi không yên tâm.”
“Ừm.”
Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi lạnh lùng Kể từ tối hôm qua, Trần Quân Phi đã điều tra rõ ràng hết tất gật đầu.

cả mọi thứ về Hoàng Song Thư rồi.

của tập đoàn Aliba ư? “Đúng vậy, trên người cô còn chỗ nào khó chịu không?”
Quản gia nhìn Hoàng Song Thư, ôn hòa hỏi han.

“Không… không có.” Hoàng Song Thư hơi ngượng ngùng lắc đầu với quản gia.

“Vậy thì tốt.

Sau này có Thư cứ ở lại đây, đây là mệnh lệnh của cậu chủ.”
Quản gia nói xong thì kêu người để đồ ăn lại rồi rời đi.

Hoàng Song Thư ngơ ngác nhìn căn phòng xa hoa quý phái này.

Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, cô không kìm được rơi nước màt.

Nhưng mà cứ nghĩ đến em gái của cô có thể được cứu chữa, Hoàng Song Thư lập tức lau khô nước mắt, phấn chấn lại tinh thần.

Nếu đã chọn lựa con đường này thì cô không được phép hối hận.

Chỉ cần Khánh Ngân có thể sống sót được, cô có ra sao cũng không quan trọng.

Ít nhất thì người đàn ông đó..


là một người có tướng mạo rất khôi ngô.

“Nơi đây là nhà họ Trần, sau này cô cứ sống ở đây.

Không có mệnh lệnh của tôi thì không được rời khỏi, có rõ chưa?”
Tối đến, Trần Quân Phi trở về, lập tức ra lệnh cho Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi, luống cuống nói: “Tôi… tôi biết, nhưng mà… tôi có thể đến bệnh viện thăm em gái của tôi không? Một mình em ấy ở bệnh viện, tôi không yên tâm.”
“Ừm.”
Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi lạnh lùng Kể từ tối hôm qua, Trần Quân Phi đã điều tra rõ ràng hết tất gật đầu.

cả mọi thứ về Hoàng Song Thư rồi.

“Cậu chủ Phi…”
Hoàng Song Thư luong cuống nhìn Trần Quân Phi, hơi hoảng loạn và sợ hãi nói.

“Làm người phụ nữ của tôi thì phải thỏa mãn tôi mọi lúc mọi nơi, có biết chưa?”
Trần Quân Phi ngó lơ sự sợ hãi của Hoàng Song Thư, anh ôm cô lên đi về phía giường.

Không lâu sau, trong căn phòng truyền đến từng đợt âm thanh nũng nịu động lòng người.

Nửa đêm, sau khi Trần Quân Phi phát tiết xong, anh tâm sơ qua một lượt rồi rời khỏi căn phòng.

Anh đi vào trong phòng sách, lấy một tấm ảnh ra từ trong ngăn kéo, người phụ nữ bên trong tấm ảnh xinh đẹp giản dị khiến trong lòng Trần Quân Phi ngập tràn sự quyến luyến.

Nhưng mà người phụ nữ ngày là một điều cấm kị đối với Trần Quân Phi, là một người không thể chạm vào.

Anh cũng không biết kể từ khi nào mà anh lại có loại tâm lý lệch lạc đến như vậy, rốt cuộc là… bắt đầu từ khi nào?
Ngón tay Trần Quân Phi nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, khuôn mặt mang theo vẻ đau đớn và dữ tợn.

Một hồi lâu sau, người đàn ông nắm chặt phần áo ở vùng ngực, kịch liệt thở hổn hển.

Anh bực dọc vò đầu tóc của mình rồi thở hắt ra một hơi, khóa tấm ảnh trong tay vào tủ.

Anh sẽ không để bất kì ai biết được chuyện này đâu.

Tình cảm này là một sai lầm, kể từ khi bắt đầu thì Trần Quân Phi đã biết được điều đó.

Vì thế anh buộc phải kiêm chế, đúng vậy… bắt buộc phải kiềm chế…
“Chị, mấy ngày nay chị đi đầu vậy? Chị tìm được công việc mới rồi à?”
Hoàng Khánh Ngân nằm ở trên giường nhìn gương mặt trắng hồng xinh đẹp của Hoàng Song Thư ngờ vực nói.

Ngón tay Hoàng Song Thư khẽ run lên, dường như hơi sợ hãi nhìn Hoàng Khánh Ngân rồi gật đầu nói: “Ừm, chị tìm thấy công việc mới rồi, hơi bận chút cho nên… mới không có thời gian đến thăm em.”
“Bác sĩ nói tuần sau là em có thể phẫu thuật được rồi, tốt quá.” Hoàng Khánh Ngân không phát hiện ra biểu cám ki lạ của Hoàng Song Thư, cô ta không nhịn được mà hưng phấn nói.

Hốc mũi Hoàng Song Thư khế chua sót, cô bước đến xoa đầu Hoàng Khánh Ngân và nói: “Ừm, phẫu thuật xong thì em có thể giống với người bình thường rồi.”.