Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 273






“Bánh Gạo.” Trần Thanh Vũ gọi nhũ danh của tôi rồi cúi đầu xuống cắn môi tôi.

Gió ngoài cửa sổ lay động một bên rèm cửa mang theo chút nhẹ nhàng.

Hôm sau lúc tôi tình lại, Trấn Thanh Vũ vẫn chưa đi làm.

Anh ôm eo lấy tôi, ngắm tôi một cái rồi nói: “Mây giờ lên máy bay?”
“Mười một giờ,”
“Vẫn còn sớm, chủng ta tiếp tục ngủ đi.”
Trần Thanh Vũ nghe xong thì mập mờ nhìn tôi nói,
Tôi thấy anh lại muốn đưa móng vuốt lên người mình thì không nhin được đỏ mặt, tôi tức giận trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ rồi gid tay… đánh mạnh vào tay anh.

Anh nheo mắt lại nhìn động tác của tôi.

“Trần Thanh Vũ, anh đứng đắn một chút có đượckhông?”
Tôi sắm mặt xuống, không nhịn được nói với anh,
Trần Thanh Vũ nham hiểm nói: “Anh không đứng đẳn lúc nào? Rõ ràng là anh vô cùng đứng đắn cưng chiếu bà xã của mình.”
Trần Thanh Vũ nói xong thì cắn vào tai tôi, cuốn lấy vành tai tôi, anh dùng đấu lưỡi nhẹ nhàng cọ xát lỗ tai tôi.

Anh dùng tư thế này dụ dỗ tôi, suýt chút nữa tôi đã thuận theo chiều gió.

Cũng may giọng nói của Bánh Gạo truyền tới từ ngoài cửa, lý trí còn đang mơ màng của tôi lập tức tỉnh táo lại.

Lúc Trần Thanh Vũ đưa tay vào áo ngủ thì tôi dùng sức đầy anh ra.

Anh lật người xuống giường, khuôn mặt tuấn tú đen thành đáy nổi.

“Huỳnh Bảo Nhi.”
“Anh đừng nghịch nữa, Bánh Gạo đã dậy rồi đấy, anh cũng mau rời giường đi, không phải hôm nay anh còn có một cuộc họp rất quan trọng cần phải mờ sao?
Tôi dùng chăn che lại cơ thể, nhin khuôn mặt đangsắm xuống của anh rói nói.

Trần Thanh Vũ nói giận đùng đùng, bực bội mặc quần áo vào.

“Được rối mà, chờ anh quay lại, em sẽ ở bên anh nhé.”

Tôi thấy dáng về bực bội của Trần Thanh Vũ thi hơi buồn cười nên đi tới ôm lấy eo anh rối nói.

Trần Thanh Vũ quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mặt tôi không hề chớp mắt: “Chính miệng em nói đây.”
“Ừ, là em nói.”
Tôi nghiêm túc nhìn Trần Thanh Vũ, gật đầu nói.

Sau khi tôi và Trần Thanh Vũ chuẩn bị xong, vừa đi ra ngoài thì nhin thấy Lê Hồng Sơn đang bế Bánh Gạo.

Lúc tôi nhìn thấy cô ta thì cảm thấy không được
thoài mái.

Tôi ôm lấy Bánh Gạo.

Tôi xoa đầu thằng bé rồi nhẹ giọng nói: “Bảnh Gạo, con đã chuẩn bị xong chưa?”
“Con chuẩn bị xong rối ạ.”
Bánh Gạo vui vẻ cọ mặt vào người tôi.

Tối hôm qua tôi muốn đưa Bánh Gạo đi ĐôngXuân, thằng bé vô cùng hào hứng nói rằng muốn được gặp ông cụ.

Tôi hơi bất đắc dĩ, xem ra Bánh Gạo có ấn tượng vô cùng tốt với ông ngoại.

Sau khi tôi ăn sáng với Trần Thanh Vũ thì tài xế đưa chủng tôi đến sân bay, Vũ Khả Hân đã cho tôi ở đó từ sớm.

Tôi nói với Trần Thanh Vũ một tiếng rồi bế Bánh
Gạo đi đăng ký.

Vũ Khả Hân nắm lấy tay tôi, vẻ mặt hưng phấn nói: “Bảo Nhi, chị rất căng thẳng.”
“Căng thẳng cái gì?”
Tôi buồn ngủ nhìn Vũ Khả Hân hỏi.

Sau khi tôi lên máy bay thì cả người hơi mệt mỏi, đến bây giờ tình trạng này vẫn không tốt hơn, tôi rất muốn ngủ.

Không biết Trịnh Quang Hải nhìn thấy chị sẽ thể nào nhi? Chi có chút cho mong đấy.”
Vũ Khả Hân không trả lời tôi, tự nói với bản thân.


Trịnh Quang Hải?
Tinh cảm của Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hải tốt như vậy từ lúc nào thể?Tôi giật giật khóe miệng nhìn Vü Khả Hân, lúng
túng nói: “Vũ Khả Hân, chị và Trịnh Quang Hài..

hai người?”
Không lẽ lúc đó hai người đã qua lại với nhau sao?
Tôi nghĩ vậy thì khóe mắt càng co rút hơn nữa, “Trịnh Quang Hải là người đàn ông của chị Về mặt Vũ Khả Hântràn đầy kiêu ngạo nói với tôi.

Tôi nghe Vũ Khà Hân nói xong thì suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Quả nhiên, hai người Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hàiđang qua lại với nhau?
“Hai người hen hò với nhau bao lâu rồi?”
Tôi giật giật mí mắt, hỏi thêm lần nữa.

“Khoàng nửa năm, lúc ấy cậu ấy theo ông ngoại em trở về thì bọn chị cũng có nói chuyện qua video.

Chị đã quyết định gả cho Trịnh Quang Hải, trước đó em họ em còn cầu hôn chị nữa đấy.”
Vũ Khả Hân xấu hổ nói với tôi.

“Cậu ấy… không để ý sao?” Tôi do dự một lúc vn không nhịn được quan tâm hỏi.

Nhà họ Trịnh là một gia đình lớn, tuy rằng thân phận của Vũ Khả Hân cũng không đơn giản, nhưng trước kia Vũ Khả Hân đã xảy ra những chuyện đó, tôithật sự lo lắng.

“Chị đã nói mọi chuyện với Trinh Quang Hài rói, Trịnh Quang Hài nói cậu ấy không để ý Van Hạ, đây là lần thứ hai tôi động lòng với một người đàn ông”
“Vậy trước kia chị với Victor là già sao?”
Vũ Khả Hân nói thể khiến tôi không nói nên lời,
“Victor, chỉ là… quá yêu nhi, sai lầm của chị là cho rằng đó là yêu nhưng thật ra chị không yêu Victor.

Lúc anh ấy xuất hiện khiến chị càm thấy vô cùng yên tâm, chịchỉ cần một bờ vai để dựa vào mà thôi, hiện tại chị nhở lại thì cảm giác đó không phải là động lòng.” Vũ Khả Hân gật đầu nói với tôi.

Tôi nghe Vũ Khả Hân giải thích xong thi chi có thể chúc phúc nói: “Hy vọng Trịnh Quang Hài là một nửa còn lại của chi.”
“Um.” Vũ Khả Hân gật đầu.


Từ thủ đô đến Đông Xuân mất khoảng một ngày, lúc chúng tôi đến Đông Xuân đã là bógið rười chiều ngày hôm sau.

Người đến đón là Trịnh Quang Hải.

Bởi vì ngồi máy bay suốt một ngày nên cà người cảm thấy choáng váng.

Sau khi tôi ôm Bánh Gạo xuống máy bay thì cảmgiác nặng đầu cũng bớt đi,
Khi Vũ Khí Hàn nhìn thấy Trinh Quang Hải thì chay thẳng đến chỗ cậu ấy, cười hì hì nói: “Trịnh Quang Hải”
“Rốt cuộc mọi người cũng toi rối, anh chờ rất lâu đó.” Ánh mắt Trịnh Quang Hải dịu dàng nhin Vü Khá Hân, nắm lấy tay cô ấy rối nói vời tôi.

“Chúng ta đến nhà họ Trịnh trước đúng không?” Tôi thấy Trịnh Quang Hài vô cùng dịu dàng với Vũ Khà Hân thì không khỏi thờ phào nhẹ nhõm.

Tôi thấy Trịnh Quang Hải như vậy thì có lẽ rất thích Vũ Khả Hân nhi? Nếu vậy thì tôi cũng yên tâm hơn.

Có lẽ Bánh Gạo ngồi máy bay cả ngày nên cà
người cũng đều mệt mỏi, không muốn nói chuyện.

Sau khi lên xe riêng của nhà họ Trịnh, Trịnh Quang Hài đưa tôi đến nhà họ Trịnh.

Đây là lần đầu tiên tôi tới Đông Xuân, cảm thấy đường phố ở đây không giống như thủ đô.

Đông Xuân mang đến cho người khác một cảm giác bàn sắc dân tộc, là một một quốc gia cổ xưa và thần bí.

Nhà họ Trịnh ở khu vực đất đất Đông Xuân, chỗ này có một biệt thự giống như lâu đài chính là nhà họ Trịnh.Khi tôi và Vũ Khà Hân nhìn lâu dài trước mất thi hai người không khai mở há hóc miệng.

Căn nhà này có rất nhiều cửa, ngoai trừ cửa chính còn có máy cánh cửa bên cạnh, phía trước có một toa nhà, phía sau lại có vài tòa nhà khác nữa, ndi này chiếm diện tích rất lớn, đúng là cán gi có đó, đầy đủ đổ dùng thiết bị.

Khi Trịnh Quang Hài dưa chúng tôi di vào thi có hai hàng người giúp việc mặc đồng phục, dẫn đấu là quản gia chào hỏi với chủng tôi.

“Vân Hạ, nhà họ Trình rất có tiền đấy.” Tôi ôm Bánh Gạo đi theo Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hài phía trước, cô ấy nhéo ngón tay tôi một cái rồi không nhịn được nhỏ giọng nói.

Tôi từ chối cho ý kiến mà chi gật đầu, trước đó Trịnh Phương Thảo đã nói với tôi rằng nhà họ Trịnh rất có tiền, tôi còn hơi mơ màng nhưng hiện tại thì xem ra nhà họ Trịnh không chi có tiền mà phải là cực kỳ có tiến.

Khi chúng tôi đi đến sảnh lớn nguy nga tráng lệ, rất nhiều người đang ngồi ở đó nhưng tôi không quen biết ai cả.

Trước kia tôi cũng chưa bao giờ tiếp xúc với bon
hongười cậu người đến đây thắng, cậu hai có còn cậu di tuy rằng phật tâm
Trịnh Quang với những người
quyền trongnhà có năm ông lạnh nhạt gật

Tôi sao tôi đến đây
Thảo đúng
chuyện vào người nào chưa kịp phản ứng
giúp tôi lời.

đây sao?”Câu cả nhìn tôi một cái rối lại nhìn về phía sau tôi, tôi lập tức trà lời nói: “Gần đây sức khỏe của mẹ cháu không tốt lắm, cho nên..”
“Cho nên để cô qua đây sao? Không phải là năm đó ông ngoại cô đã đuổi mẹ cô ra ngoài rồi sao, dựa theo nguyên tắc thì mẹ cô và cô không có tư cách tranh giành tài sản đâu.”
Cậu cả dùng thái độ khinh thường nhìn tôi nói.

Thái độ này của ông ta khiến tôi suýt chút nữa đã nổi giận.

Ông ta nghĩ tôi xuất hiện ở đây là vì tranh giành tài sản sao? Không biết là ai đang tranh giành nhì?
“Có được hay không thì không phải do ông quyết định.” Tôi cười cười nhìn ông ta rồi nói.

“Không ngờ con gái củaPhương Thảo không phải là là người dễ bắt nạt, hai bőmudi năm không quay về nhà họ Trịnh, vừa trở về đã muốn tranh giành tài sản, đúng là chỉ có nó.

Một dì họ cong lên đối môi đỏ chót khinh thường nói với tôi.

Tôi sắm mặt xuống không nói gì, ảnh mắt nhìn về Trịnh Quang Hải,
Trịnh Quang Hải lắc đầu, nói vài lời với mấy người ông cụ một chút rồi sau đó đưa tôi lên lầu.Dường như những người dưới lầu có chuyên gì đó nên tranh cãi không ngot.

Sau khi chúng tôi lên lầu thi Vũ Khả Hân không nhin được nói: “Những người đó là sao vậy? Đúng là kinh khủng thật dấy.”
“Mẹ” Bánh Gạo vẫn luôn không nói gì, có lẽ bị không khí kỳ lạ lúc näy hù doa nên thằng bé nắm lấy tay tôi rồi gọi.

Tôi xoa đầu Bánh Gạo nhẹ giọng nói: “Bánh Gạo, đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Lúc này Bánh Gạo mới không sợ hãi, thắng bé ôm đùi muốn tôi bế lên.

Bảnh Gạo càng lúc càng lớn, tôi không bế nổi.

Trịnh Quang Hải thấy thể thì bế Bánh Gạo lên rồi nói với tôi: “Tôi ở với tên nhóc này, chị đến phòng của ông trước đi.”
Tôi biết ơn nhìn Trinh Quang Hài rối nói Vũ Khả Hân chăm sóc cho Bảnh Gạo, tôi và quán gia đến phòng ngủ của ông ngoại.

Lúc tôi đi vào thì có rất nhiều bác sĩ chăm sóc cho ông ngoại, không biết ông nói gì với những người đó nhưng bây giờ khuôn mặt đã già hơn rất nhiều so với lần gặp trước.”Ông ngoại” Tôi nhìn thấy mái tóc trắng của ông thì không nhịn được đỏ mắt đi tới gọi ông ngoại.

Ông ngoại nhìn thấy tôi thì đôi mắt đục ngấu lóe lên một chút ánh sáng.

Ông dùng đôi tay nhăn nheo nằm chặt lấy tay tôi, giọng khàn khàn nói: “Bảo Nhi, đứa bé ngoan, cháu đã đến rồi”
“Ông ngoại, cháu tới rồi” Tôi ngổi xuống ghế bên cạnh, những bác sĩ đó đi ra ngoài để tôi và ông ngoại nói chuyên riêng..