Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 252






Cô ta giương miệng mà mắng tôi, dáng vẻ oán độc tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô nhớ kĩ cho tôi, cô và Trần Thanh Vũ sẽ không được chết tử te du..

hahaha..”
“Aa.”
Tôi bị thanh âm như nguyền rủa ấy làm cho kích động, bịt chặt hai tai, không chịu nổi mà hét lên.

“Bảo Nhi, Bảo Nhi.”
Cho tới khi tôi nghe được giọng nói ôn nhu dị thường của Trịnh Phương Thảo, tôi choàng mở mắt, tức thì thấy được đôi mắt sưng đỏ dịu dàng của bà.

“Tốt quá rồi, rốt cuộc con cũng tỉnh.”
Trịnh Phương Thảo ôm chặt lấy tôi, thân thể không ngừng run rẩy.

“Mẹ.

” Giọng tôi khàn đặc gọi mẹ một tiếng.

“Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ không để Ngô Huy Khánh tổn thương con đâu.”
Bàn tay Trịnh Phương Thảo lạnh như băng, rõ ràng bà cũng đang sợ hãi nhưng vẫn an ủi tôi đừng sợ.

“Mẹ.

Con mơ thấy… Nguyễn Mỹ” Tôi tựa vào trong ngực mẹ, nói một cách vô lực.

Không biết Trịnh Phương Thảo có phải vì lời nói của tôi mà thân thể đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Tôi không để ý tới, chỉ tiếp tục thì thầm: “Cả người Nguyễn Mỹ đam máu, còn nguyền rủa con và Trần Thanh Vũ cả đời đều không có được hạnh phúc, nói nhất định chúng con sẽ không thể ở bên nhau, kì lạ thật, không phải Nguyễn Mỹ đã chết rồi sao? Vì sao… con lại gặp phải giấc mơ đáng sợ này?”

Nguyễn Mỹ đã táng thân nơi đáy vực từ lâu, sao tôi lại đột nhiên nhớ tới cô ta? “Do con mệt quá đó mà, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, chỉ là giấc mơ thôi.”
Trịnh Phương Thảo vuốt tóc tôi, giọng khàn khàn mà nói.

“Bánh Gạo đầu rồi mẹ?” Tôi khẽ day mi tâm, quay sang nhìn me
Sao tôi tỉnh lại mà không thấy Bánh Gạo đâu? Có lẽ nào Bánh Gạo bị Ngô Huy Khánh mang đi rồi không? “Bánh Gạo nó đang ngủ.” Trịnh Phương Thảo chần chờ một lát rồi nói nhỏ.

“Con muốn đi xem Bánh Gạo”
Tôi không hề chú ý tới vẻ mặt kì quái của Trịnh Phương Thảo, hất tấm chăn trên người ra rồi lập tức xuống giường.

Tuy rằng Ngô Huy Khánh hạn chế tự do của chúng tôi nhưng khi ở trong nhà thì chúng tôi vẫn có thể tự do đi lại.

Tôi đi ra khỏi phòng, đi thắng tới phòng Bánh Gạo.

Người giúp việc hình như vừa mới đưa cơm tới cho Bánh Gạo, nhìn thấy tôi thì lễ phép chào một câu rồi lập tức rời đi.

Tôi mở cửa phòng của Bánh Gạo ra, lại thấy thằng bé không hề ngủ, nó cuộn mình ngồi bên cạnh cửa sổ, trùm rèm cửa kín khắp người tựa như một con nhím nhỏ đang thu mình sợ hãi.

“Bánh Gạo, con sao thế?” Tôi thấy thằng bé như vậy thì hơi lo lắng mà kêu lên.

“Aa..” Khi tôi đi tới, Bánh Gạo không hề giống như mọi lần mà lập tức chạy tới sà vào lòng tôi, nó vừa nhìn thấy tôi đã đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết.

Tôi thấy tâm trạng thắng bé kích động như vậy thì vô cũng ngỡ ngàng, khó xử mà nhìn đứa nhỏ không muốn tới gần mình.

“Bánh Gạo, là mẹ đây con?” Tôi cắn môi, nhìn Bánh Gạo đang run rẩy tránh né mình mà hốc mắt chợt đỏ bừng.

Tại sao Bánh Gạo lại trở nên như vậy? Thằng bé không muốn tôi tới gần nó sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gi? Tại sao Bánh Gạo lại tránh né tôi như vậy? “Bảo Nhi, con bình tĩnh lại đã, Bánh Gạo chỉ bị dọa sợ một chút thôi, sẽ mau ổn thôi mà.”
Trịnh Phương Thảo đi tới, cầm tay tôi nói một cách khó hiểu.

“Bị dọa sợ sao?” Tôi mờ mịt nhìn mẹ, hoàn toàn không hiểu bà nói gì.


“Bánh Gạo ngoan, ra với bà ngoại nha.” Trịnh Phương Thảo ngồi xổm xuống, vươn tay ra với Bánh Gạo.

Đôi mắt Bánh Gạo đỏ lựng, nó không ngừng lắc đầu, cả người run cầm cập, trong ánh mắt lại đựng đây một tầng sương sợ hãi.

Rốt cuộc là Bánh Gạo đang sợ cái gì vậy? Có phải Ngô Huy
Khánh đã làm gì con tôi rồi không?
Lão già biến thái này, rốt cuộc ông ta muốn làm gì? “Bánh Gạo, là mẹ đây mà.

Tôi nhìn Bánh Gạo như vậy, hai mắt đỏ bừng, nước mắt ngập ngừng nơi khóe mắt.

Bánh Gạo không chịu từ trong góc đi ra, thậm chí còn không cả chạy về phía tôi, nó đang sợ tôi sao? Tại sao… đứa nhỏ vẫn luôn quấn lấy tôi đột nhiên lại trở nên sợ tôi như vậy? “Huỳnh Bảo Nhi, con trai cô bây giờ đang rất sợ cô.” Ngay lúc tôi nhìn Bánh Gạo bằng ánh mắt bất lực bi thương, Ngô Huy Khánh lại xuất hiện.

Ông ta đứng ở cửa, trên khuôn mặt nhu hòa ấy lại ánh lên một sự quái đản.

Tôi quay lại tức giận nói với Ngô Huy Khánh: “Ngô Huy Khánh, ông đã làm gì Bánh Gạo rồi?”
“Tôi chả làm gì thằng bé hết.” Ngô Huy Khánh sờ cằm, lạnh, lùng giễu cợt mà nhìn tôi, nói một cách châm chọc.

Cái gì? Ngô Huy Khánh không làm gì Bánh Gạo sao? Vậy tại sao thắng bé lại sợ hãi đến như vậy?
Trước đây Bánh Gạo luôn vô cùng tinh nghịch, sao lại biển thành như bây giờ.

“Nếu mà nói tới người làm gì thằng bé ấy, thì chỉ có thể là cô thôi? Huỳnh Bảo Nhi, cô biết chính cô đã làm gì…” “Câm mồm lại cho tôi, Ngô Huy Khánh.” Lời Ngô Huy Khánh còn chưa nói hết đã bị Trịnh Phương Thảo cắt ngang.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trịnh Phương Thảo tức giận tới vậy, hai tay bà nằm chặt, giận dữ nhìn Ngô Huy Khánh mà nói: “Rốt cuộc là ông muốn thế nào? Ông muốn hận, muốn trả thù thể nào thì nhằm hết vào mình tôi đây này, sao ông lại làm tổn thương con của tôi?”
“Phương Thảo, tôi đã cho em một cơ hội để em kết hôn cùng tôi, đáng tiếc em vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, nếu đã vậy thì tôi sẽ kéo con gái em xuống vực thẳm đầm lây, em muốn con gái mình bị bắt sao?”
“Ông.” Trịnh Phương Thảo bị lời nói của Ngô Huy Khánh làm cho tức giận tới mức cả khuôn mặt đều trắng bệch như vôi.


“Chi cần em chịu gả cho tôi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, tôi cũng sẽ chăm sóc cho con gái và cháu ngoại em, được chứ?” Đáy mắt Ngô Huy Khánh ánh lên sự bệnh hoạn và điên cuồng, tôi nhìn ông ta lại thấy vài phần ghê tởm.

Tất cả rõ ràng đều do Ngô Huy Khánh tự làm tự chịu, bây giờ lại dùng thủ đoạn để tiện này mà cưỡng ép mẹ tôi, người đàn ông này thật sự quá ghê tởm.

Thật may ngày trước mẹ tôi không bị Ngô Huy Khánh lừa gạt, nếu ngày ấy người mà mẹ tôi thích là Ngô Huy Khánh thì không biết cuộc sống của bà sẽ đau khổ tới nhường nào?
“Ngô Huy Khánh, ông đừng có mơ, mẹ tôi là của bố tôi” Tôi kéo Trịnh Phương Thảo lại đứng sau lưng mình, lạnh lùng nói với Ngô Huy Khánh.

“Haha… Đôi mắt ranh con này cũng khá đấy, tiếc là cô lại là con của Nguyễn Trung Quân.”
Ngô Huy Khánh nheo mắt mặt lại, vẻ mặt âm u khó đoán bước về phía tôi.

“Ông tính làm gì Bảo Nhi?”
Trịnh Phương Thảo thấy Ngô Huy Khánh đi về phía tôi thì toàn thân lạnh như băng mà nằm chặt tay tôi lại.

Tôi xoa nhẹ tay Trinh Phương Thảo, quay lại nói với bà: “Mẹ, mẹ yên tâm, tạm thời ông ta sẽ không lấy mạng chúng ta đâu, dù sao thì thứ ông ta muốn chỉ là một gia đình giá dối thôi.” Tôi đều nhìn ra được việc Ngô Huy Khánh bắt cóc tôi và
Bánh Gạo tới đây chỉ là để tạo ra một gia đình ảo tưởng mà thôi.

Ông ta muốn cưới Trịnh Phương Thảo, tự huyễn hoặc chính mình rảnh tôi là con gái ông ta, còn Bánh Gạo là cháu ngoại của ông ta, bệnh của người đàn ông này thật sự không hề nhẹ.

“Ranh con, cô thông minh đây, thể nhưng tốt nhất là cô đừng có chọc giận tôi, bằng không dù Phương Thảo có cầu xin thể nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không khách khí đâu.” Ngô Huy Khánh u ám mà nheo lại đôi con ngươi ghê sợ ấy, nhìn thắng vào tôi hừ lạnh.

Tôi nhìn cặp mắt đáng sợ của ông ta, giận tái cả mặt mày.

Người đàn ông này, nguy hiểm lại cổ chấp như vậy, không biết tình hình ngoài kia thế nào rồi.

Không biết người của ông ngoại có thể tìm được tôi không? Trần Thanh Vũ, giờ đây anh đang ở nơi nào? Hứa
Lão Ngô Huy Khánh biến thái này không biết đã làm gì Bánh Gạo của tôi rồi, thắng bé vẫn tự khóa mình trong thế giới riêng của nó, mặc cho tôi có gọi nó thể nào, nó cũng không chịu tới gần tôi, nó có thể chủ động tiếp cận Trịnh Phương Thảo nhưng chí cần mỗi lần tôi tới ôm nó, nó sẽ lập tức chống cự lại.

Tôi đau lòng nhìn đứa nhỏ vẫn cuộn mình trong lòng Trịnh Phương Thảo, cười khổ: “Mẹ, Bánh Gạo sợ con.”
Bánh Gạo rõ ràng vẫn luôn dính lấy tôi, đột nhiên lại có một ngày thằng bé dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn tôi như vậy, trái tim tôi đau tựa như bị kim châm từng hồi không dứt.

“Rồi sẽ ổn thôi, Bảo Nhi con đừng so Trịnh Phương Thảo vuốt tóc tôi và nói.

“Mẹ, chúng ta phải rời khỏi đây, bố vẫn đang ở bệnh viện chờ mẹ quay về.” Tôi cổ nén lại sự chua xót trong lòng, biết hiện tại không phải là lúc để lo lắng, bây giờ chúng tôi phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.


Trịnh Phương Thảo lắc đầu nói một cách phiền muộn: “Bảo Nhi, con không biết con người của Ngô Huy Khánh đáng sợ tới mức nào đầu, sự điên cuồng của ông ta có thể hủy diệt cả một đội quân đầy.”
“Hơn nữa, năng lực phán trinh sát của ông ta mạnh vô cùng, chỉ sợ bố con khó mà có thể xác định được vị trí của chúng ta.” “Chẳng lẽ chúng ta lại cứ vậy mà chịu chết sao mẹ? Cứ bị Ngô Huy Khánh giam lỏng tại nơi này sao?” Tôi nhíu mày nhìn Trịnh Phương Thảo.

Trịnh Phương Thảo cúi đầu nhìn Bánh Gạo đang nằm trong lòng ngực, rồi ngẩng đầu nói với tôi: “Bảo Nhi, con tìm cơ hội đưa Bánh Gạo trốn khỏi nơi này đi.”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
“Người Ngô Huy Khánh muốn chính là mẹ, bắt các con lại chỉ vì muốn kiềm chế mẹ thôi, các con đi rồi mẹ mới có thể an tâm mà đấu với ông ta.

“Không được, muốn đi thì chúng ta đi cùng nhau.” Tôi lắc đầu cầm lấy tay mẹ.

Làm sao tôi có thể bỏ mẹ lại mà một mình đưa Bánh Gạo chạy trốn được?
Dù có khó khăn đến mức nào, tôi cũng nhất định phải đưa mẹ Trịnh Phương Thảo và Bánh Gạo rời khỏi cái nơi quái quỷ này.

Bị nhốt trong căn biệt thự này, tôi cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, có lẽ cũng phải một tháng rồi nhỉ?
Ngày nào Ngô Huy Khánh cũng ở trong biệt thự không đi đầu cả, tôi lặng lẽ thăm dò toàn bộ biệt thự, cũng đã năm được kết cấu sơ lược của biệt thự này.

Bên ngoài biệt thự có rất nhiều vệ sĩ đứng canh, chỉ cần dụ được đám vệ sĩ này rời đi thì muốn trốn khỏi đây cũng trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng muốn khiến cho đám vệ sĩ này rời khỏi đó thì chỉ có một cách duy nhất, đó là khiến cho Ngô Huy Khánh tự mình hạ lệnh
Làm sao để có thể khiến Ngô Huy Khánh tự ra mệnh lệnh lại là một vấn đề khác, vì thế tôi bèn nghĩ ra một cách.

“Cứ làm như vậy là được sao?” Buổi tối, tôi nói qua một chút kế hoạch với Trịnh Phương Thảo, bà nhìn tôi nghi hoặc nói

“Vâng, chỉ có cách này thôi, có thể khiến đảm vệ sĩ bên ngoài rút lui hết, chúng ta tranh thủ cơ hội đó mà trốn đi.

Tôi siết chặt nắm tay mà nhìn Trịnh Phương Thảo.

“Được, mai mẹ sẽ mời Ngô Huy Khánh ăn cơm, cùng ông ta uống rượu” Trịnh Phương Thảo bình tĩnh mà nhìn tôi, vươn tay xoa tóc tôi khẽ nói: “Bảo Nhi, con trưởng thành rồi, càng ngày càng có năng lực, mẹ vui lắm.”
“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nói thế?” Tôi hoang mang nhìn Trịnh Phương Tháo.

“Không… Mẹ chỉ cảm thấy Bảo Nhi của mẹ ngày càng trở nên tài giỏi, ông ngoại con chắc chắn sẽ rất thích con.”
“Vâng, thực ra ông ngoại chỉ là một ông cụ khó tính thôi, có điều, mẹ, sức khỏe ông ngoại hình như không được tốt lắm, con nghĩ mấy năm nay ông ngoại chắc chắn là rất nhớ mẹ, chi là không muốn hạ mình tìm đến thôi, bây giờ mẹ gặp chuyện này, ông ngoại hắn là sốt ruột lắm đấy.”.