Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 238






Rõ ràng hai người họ là song sinh, đáng lẽ phải là người gần gũi với đối phương nhất, nhưng bây giờ lại… “Trần Thanh Vũ, không ngờ anh lại biến thành bộ dạng thế này, đúng là khiến người ta thật bất ngờ đấy.” “Đúng vậy, không ngờ tôi lại trở nên thể này.”
Đôi mặt với lời mia mai của Phan Huỳnh Đức, Trần Thanh Vũ lại không hề tức giận, chi nhẹ nhàng gật đầu.

“Với bộ dạng thế này, sao anh có thể cho Huỳnh Bảo Nhi hạnh phúc chứ?” Phan Huỳnh Đức tiến lên, hơi thở lạnh bằng của anh ta bắt đầu lan ra khắp căn phòng.

Tôi nhíu mày cảm nhận khí thế mạnh mẽ trên người Phan
Huỳnh Đức.

Tôi luôn cảm thấy hai người Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ mà đụng vào nhau thì sẽ giống như sao Hỏa muốn đâm vào Trái Đất vậy.

“Phan Huỳnh Đức..”
Tôi há mồm muốn ngăn cản Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức quay đầu lại, trên mặt mang theo sự mia mai nhìn tôi, chậm rãi nói: “Sao? Lo lãng tôi sẽ làm chuyện gì đó không tốt với Trần Thanh Vũ à?” Suy nghĩ trong lòng bị chọc thủng, tôi không nhịn được xấu hổ cười cười: “Tôi..

không có suy nghĩ như vậy.”
Mỗi lần Phan Huỳnh Đức chạm mặt với Trần Thanh Vũ thì đều giống như nước với lửa, đương nhiên tôi … sẽ hơi lo lắng Phan Huỳnh Đức làm tổn thương Trần Thanh Vũ rồi.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi hỏi em, Trần Thanh Vũ tốt đến như vậy sao?” Phan Huỳnh Đức dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chăm, anh ta hỏi tôi một cách vô cùng nghiêm túc.

Tôi hơi siết chặt nằm tay, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy.” “Trần Thanh Vũ, anh nghe kỹ cho tôi, nếu anh không thể cho Huỳnh Bảo Nhi hạnh phúc, tôi sẽ cướp Huỳnh Bảo Nhi đi bất cứ lúc nào.” Phan Huỳnh Đức nghe vậy thì chỉ lạnh nhạt quay đầu lại hừ lạnh nói với Trần Thanh Vũ,
Phan Huỳnh Đức nói thế khiến tôi hơi giật mình, tôi nhìn Phan Huỳnh Đức một cách ngây ngốc, hoàn toàn không phản ứng lại được, rốt cuộc anh ta nói vậy là có ý gì?
Phan Huỳnh Đức đã muốn từ bỏ sao? “Tôi sẽ bảo vệ Huỳnh Bảo Nhi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cậu có cơ hội mang cô ấy rời khỏi tôi.” Trần Thanh Vũ không hề yếu thể nói với Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức nghe vậy chỉ mím chặt cánh môi mỏng rồi xoay người đi về phía tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, chung quy tôi vẫn không thể nào xuống tay với em được.”
Phan Huỳnh Đức ôm chặt lấy tôi, giọng nói nặng nề đánh sâu vào trong màng tai của tôi.

Tôi vươn tay ôm lấy Phan Huỳnh Đức nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, Phan Huỳnh Đức.”
Thật sự… Cảm ơn…
Cho tới nay, Phan Huỳnh Đức đã giúp tôi rất nhiều, tuy lúc này Phan Huỳnh Đức vì tức giận mà dùng cách này để ép buộc tôi, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn Phan Huỳnh Đức.


Sau khi Phan Huỳnh Đức rời khỏi, tôi ngây ngốc nhìn cánh cửa, mãi cho đến khi Trần Thanh Vũ kéo tôi vào trong lòng ngực của anh, tôi mới coi như lấy lại được tinh thần.

Trần Thanh Vũ hơi tức giận nhìn tôi, trên khuôn mặt đẹp trai phủ một lớp băng mỏng.

“Huỳnh Báo Nhi, em dám để người khác ôm à?”
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ ghen tuông như lọt vào hũ giấm, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Đó không phải người khác, anh ta là em trai của anh.” “Ai nói cậu ta là em trai của anh? Anh không có đứa em trai nào cả.” Trần Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, hơi mất tự nhiên quay đầu đi.

Nhìn bộ dạng này của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi cong cánh môi lên, nhón mũi chân ôm vòng eo của Trần Thanh Vũ nói: “Trần Thanh Vũ, rõ ràng anh rất muốn nhận đứa em trai là Phan Huỳnh Đức, tại sao anh lại không chịu mở miệng?”
Tôi cũng không rõ năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phan Huỳnh Đức chắc cũng được coi là người gần gũi với Trần Thanh Vũ nhất trần đời này nhỉ?
Dù sao thì họ đã từng ở trong bụng mẹ cùng nhau.

Trần Thanh Vũ rũ hàng lông mi xuống, lạnh nhạt nói: “Cậu ta không muốn nhận lại nhà họ Trần, như vậy cũng tốt, nhà họ Trần vốn không có tư cách nhận lại cậu ta.”
Trần Thanh Vũ nói vậy khiến tôi cảm thấy hơi khó hiểu, tôi há mồm muốn hỏi vì sao thì Trần Thanh Vũ chỉ cúi đầu hôn lên mặt tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, những thứ đó đều là chuyện của quá khử, chúng ta đừng truy cứu tới nữa, chỉ cần bây giờ cậu ta sống tốt là được rồi.”
Trước kia Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức đã từng là đối thủ của nhau, không ngờ sau khi sự thật sáng tỏ, hai người lại có quan hệ anh em thân mật với nhau như vậy.

“Ừm, Trần Thanh Vũ, anh cũng phải sống tốt đầy biết không?” Tôi thấy Trần Thanh Vũ hình như không muốn nói tới chuyện của Phan Huỳnh Đức, nhón mũi chân lên hôn vào hàm dưới của Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ vươn tay nhẹ nhàng năm lấy cắm tôi, hôn lên cánh môi của tôi rồi nói: “Được, vì em, vì con của chúng ta, anh cũng sẽ nỗ lực.”
Phan Huỳ Đức không tiếp tục tiến hành công kích đối với tập đoàn Aliba nữa, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta rút vốn rời khỏi thủ đô, trước khi đi cũng không nói gì cả.

Đối với Phan Huỳnh Đức, tình cảm của tôi dành cho anh ta ít nhiều cũng có phần phức tạp.

Sau khi Phan Huỳnh Đức rời đi, tôi lập tức bắt đầu thiết kế lễ phục cho vợ của chủ tịch Bernice.

Gần đây bố Nguyễn Trung Quân và mẹ Trịnh Phương Thảo vẫn luôn ở xưởng giám sát, tôi cũng yên tâm giao xưởng cho bố Nguyễn Trung Quan quản lý.

Dù sao sau khi ông ấy giao công ty cho tôi thì đã không còn chuyện gì để làm, có thể làm việc ở cái xưởng này, khiến ông ấy bận rộn bù lu bù loa lên thì cũng là chuyện rất tốt.


Trần Thanh Vũ vẫn còn đang tiếp tục điều trị, Lê Hoàng Long kêu tôi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao Trần Thanh Vũ cũng trúng độc quá nặng, muốn điều trị là một chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng tôi tin tưởng Trần Thanh Vũ, mặc kệ khó khăn đến cỡ nào, anh cũng sẽ tiếp tục kiên trì.

“Tổng giám đốc Nhi, chủ tịch kêu cô qua đó một chuyến.” Tôi chuẩn bị xong phần thiết kế bộ đồ rồi đi đến công ty của Bernice, thư kỷ liếc nhìn tôi một cái rồi nói với tôi.

Tôi nhìn thư ký rồi gật đầu đi theo cô ấy đến văn phòng của
Bernice
Sau khi ông Bernice nhìn thấy tôi thì đứng dậy cười nói: “Tôi vẫn luôn chờ mong bản thiết kế của chủ tịch Nhi đấy.” “Đây là áo cưới tôi thiết kế cho bà nhà, xin ông Bernice nhìn thử một chút xem có thích hay không.” Tôi lấy bản thiết kế ra giao cho ông Bernice.

Đây là bộ thiết kế tôi dùng hết tâm huyết mới nghĩ ra được, là tác phẩm khiến tôi hài lòng nhất tính đến thời điểm hiện tại.

Tôi hy vọng ông Bernice có thể thích.

“Cái này là…” Ông Bernice nhìn bản thiết kế của tôi trong tay, trong mắt chợt lóe lên.

Ông ta nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt bản vẽ trong tay, đôi mắt mang theo chút hơi thở nặng nề.

“Chủ tịch Bernice? Ông không thích sao?” Tôi thấy ông Bernice bày ra vẻ mặt này, trong lòng không khỏi trở nên thấp thỏm.

Ông Bernice là một đối tác vô cùng quan trọng đối với tôi, nếu không thể khiến ông ta thích bản thiết kế này… “Không… tôi vô cùng thích” Ông Bernice đột nhiên ngẩng đầu nói với tôi.

Nghe thấy ông ta nói như vậy, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cảm ơn, ông thich là tốt rồi” Tôi vui vẻ nhin ông Bernice.

Ông ta cầm lấy bản thiết kế, đứng dậy nói với tôi: “Chủ tịch Huỳnh Bảo Nhi, mời cô tới biệt thự của tôi một lát, được không?”
Đến biệt thự của ông Bernice? Tôi nghe nói ông Bernice sẽ không mời ai đến biệt thự của ông ta.

Tôi ngơ ngẩn nhìn Bernice, ông ta dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nói với tôi: “Bản thiết kế của cô vô cùng tốt, tôi muốn vợ tôi nhìn thử, trước kia bà ấy cũng là nhà thiết kế, tôi tin hai người sẽ có cuộc trò chuyện thật vui vẻ với nhau.”

Vợ của ông Bernice sao?
Là người phụ nữ vô cùng thần bí trong miệng người đời sao?
Chưa ai từng nhìn thấy vợ của ông Bernice, không ngờ bà ấy cũng là một nhà thiết kế.

Tôi đi theo ông Bernice đến biệt thự của ông ấy.

Tôi nhìn căn biệt thự tinh tế nhỏ xinh ở trước mắt, không khỏi tán thưởng: “Biệt thự của chủ tịch Bernice thật xinh đẹp, vừa tinh tế lại vừa sang chảnh.”
Khung cảnh của căn biệt thự này rất trang nhã, làm tâm trạng của người khác vô thức cũng tốt lên.

“Đây là mẫu thiết kế dựa vào phong cách Cát Tường thích.”
Trên khuôn mặt đẹp trai của chủ tịch Bernice hiện lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt.

Nhìn biểu cảm trên mặt ông ta, tôi lập tức biết ông ta thật sự rất yêu vợ của mình.

“Ông chủ, ông đã về”
Lúc tôi và chủ tịch Bernice đi vào bên trong biệt thự, quản gia và mấy nữ giúp việc xuất hiện ở trong sân, một đám người dườn như đã được huấn luyện hành lễ với ông Bernice.

“Tinh trạng hôm nay của bà chủ thể nào?”
Bernice nhìn quản gia và nữ giúp việc ở trước mặt hỏi.

“Hôm nay tình trạng của bà chủ rất tốt, bác sĩ cho bà ấy uống thuốc xong, đã ngủ rồi a.” Người giúp việc cung kính nói.

“Tổng giám đốc Nhi, đi theo tôi đi.”
Lúc tôi đang có điều nghi ngờ thì chủ tịch Bernice đã mời tôi vào bên trong.

Bên trong cũng khiến người ta có loại cảm giác lịch sự tạo nhã độc đáo giống như bên ngoài vậy, trông vô cùng tinh tế xinh đẹp.

Tôi nhìn phong cách trang trí ở bên trong, không nhịn được nói: “Mây thứ này đều là phong cách bà nhà thích sao?”
Có rất nhiều tranh vẽ của danh nhân nổi tiếng, được trang trí bày biện rất khéo léo, toàn bộ căn biệt thự trông vô cùng trang nhã.

“Ừm, mấy cái này đều là thứ bà ấy thích.” Anh måt của ông
Bernice lóe lên sự dịu dàng.

Tôi và ông Bernice đi lên phòng ngủ chính ở lầu hai thì lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ngôi trên xe lăn, đưa lưng về phía chúng
Người phụ nữ mặc một chiếc váy lụa màu trắng, toàn thân bà ấy như có một hào quang đang tỏa sáng vậy, chỉ liếc mắt một cái đã khiến hai mắt của người ta sáng ngời.

Nghe nói trước đây vợ của ông Bernice là một người rất có danh giá, hơn nữa dung mạo cũng rất xinh đẹp.


“Cát Tường, hôm nay em thể nào?” Ông Bernice cầm bản thiết kế đi tới chỗ của Lê Cát Tường.

Tôi cũng đi theo chủ tịch Bernice, chờ sau khi tôi đi vào rồi, nhìn người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo ở trước mắt, tôi không khỏi hít hà một hơi.

Thật sự rất xinh đẹp, nhan sắc của Lê Cát Tường vô cùng cổ điển, giống như những người đẹp cổ điển ở trên TV vậy.

Khó trách chủ tịch Bernice kết hôn với bà ấy nhiều năm như vậy cũng không thích người phụ nữ khác.

Nếu tôi là đàn ông, chắc chân tôi cũng sẽ động lòng.

Bà ấy an tĩnh ngồi ở trên xe län, lúc những tia nằng nhợt nhạt ở bên ngoài cửa số dừng ở trên khuôn mặt trắng nõn của bà ấy, trông vô cùng dịu dàng thuần khiết và xinh đẹp.

Bà ấy vươn tay vuốt lên mặt của ông Bernice, nhẹ nhàng nói: “Anh về rồi.” “Tới đây nhìn thử bộ áo cưới này đi, em thích không?” Bernice nhin Lê Cát Tường, lấy bản thiết kế của tôi ra giao cho bà ấy.

Sau khi Lê Cát Tường nhìn xong, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia khó hiểu.

“Em.

rất thích, chiếc áo cưới này là do ai thiết kế vậy?”
Trên mặt Lê Cát Tường hơi trắng bệch, đôi tay dùng sức nắm chất thành năm đấm nhìn Bernice, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.

“Là Huỳnh Bảo Nhi, chủ tịch của tập đoàn Aliba.” Ông Bernice bể Lê Cát Tường lên rồi nhìn tôi nói.

Tôi lập tức tiến lên, cong môi nói: “Chào bà bà Cát Tường, tôi là Huỳnh Bảo Nhi.” “Cô.

Chinh là Huỳnh Bảo Nhi sao? Tôi cũng có biết chuyện của cô” Lê Cát Tường rất dịu dàng, hình tượng giống như mẹ Trịnh Phương Thảo, đều là người phụ nữ đoan trang có giáo dục, khiến đổi phương luôn cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Đúng vậy, đây là bộ áo cưới mà ông Bernice nhờ tôi chuẩn bị cho bà, không biết bà có hài lòng không?” “Tôi… rất hài lòng, cảm ơn cô.” Lê Cát Tường nhin bản thiết kế trong tay, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Tôi dùng tình yêu của ông Bernice dành cho Lê Cát Tường dung nhập vào bên trong bản vẽ quả nhiên là không sai.

Sức khỏe của Lê Cát Tường hình như rất kém, không bao lâu đã bắt đầu ngủ rồi.

Ông Bernice đặt Lê Cát Tường lên trên giường, sau đó đưa tôi rời khỏi phòng.

Ông ấy cười khổ nói với tôi: “Từ sau khi Ngọc Bích của chúng tôi mất tích, Cát Tường đã bắt đầu trở nên như vậy, sức khỏe vẫn luôn rất kém, tâm trạng buồn bực không vui, bà ấy gặp phải tai nạn giao thông, hai chân cũng không thế đi lại được”.