Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 231






Nếu như thật sự không thể giải quyết được… vậy thì để bố đi tìm ông ngoại con”
Ánh mắt Nguyễn Trung Quân dần dần trở nên nặng nề rồi nói với tôi.

“Không cần đâu, con có thể làm được, bố cứ tin con.

Nếu bố đi tìm ông ngoại thì có khi ông lại càng không thích bố hơn.”
Là Tôi từng nghe Trịnh Phương Thảo nói ông ngoại chưa từng xuất hiện là vì cực kỳ không hài lòng với Nguyễn Trung Quân.

Mặc dù bố tay trắng lập nghiệp xây dựng nên tập đoàn Aliba nhưng mà ông ngoại vẫn không thích bố như cũ cho nên ông chưa từng đứng ra giúp đỡ.

Tôi còn nhớ hai năm trước, Trịnh Phương Thảo vì tôi mà đứng ra hỏi thử nhà họ Trịnh bên kia có thể đưa tôi về đó không.

Nhưng bọn họ cự tuyệt thẳng thừng giống như vẫn còn giận chuyện Trịnh Phương Thảo đi theo Nguyễn Trung Quân, họ hoàn toàn không muốn gặp chúng tôi.

Tôi thầm nghĩ chắc ông ngoại là một người rất cố chấp, cho dù trong lòng có thể vẫn còn nhớ mẹ và tôi nhưng sống chết giữ lấy thể diện, có làm sao cũng không chịu gặp.

“Bảo Nhi, nếu con không chống đỡ được thì cứ nói với bố.

Bố sẽ đi cầu xin ông ngoại con.” Dường như bố cũng bất lực trước sự kiên quyết của tôi cho nên ông đành thỏa hiệp.

Vì chênh lệch múi giờ nên sau khi tôi và bố mẹ nói chuyện được một lúc thì chúng tôi cũng cúp máy.

Tôi nhìn vào điện thoại xuất thần một lúc lâu, khi tôi định lên tầng vẽ tiếp bản thiết kế thì nhìn thấy quản gia hoảng hốt chạy tới.

“Bà chủ, bình hoa cổ đó không thấy nữa rồi.” “Sao lại không thấy nữa?”
Bình hoa đó là bình hoa mà trước đây Nguyễn Trung Quân bán đấu giá ở nước ngoài đưa về, có giá hơn ba trăm tỷ.

Bình hoa đó luôn đặt làm đồ trang trí trong biệt thự, đang yên đang lành tại sao lại không thấy được chứ? “Tôi cũng không biết, lúc nãy tôi đi kiểm tra biệt thự thì phát hiện không thấy bình hoa đâu.”
Gương mặt quản gia biến sắc sợ hãi đáp.

“Gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự tới đây.”
Tôi lạnh mặt ra lệnh cho quản gia.

Cũng không phải là không có tình trạng này, có người giúp việc táy máy chân tay sẽ trộm đồ đạc.

Nếu như trong biệt thự của tôi xuất hiện tình trạng như vậy thì tôi nhất định sẽ xử phạt thật nặng.

Năm phút sau quản gia đưa các người giúp việc tới.

Tôi nhìn một hàng người rồi nghiêm nghị hỏi: “Có ai nhìn thấy bình hoa đặt ở giữa phòng khách không?” “Chúng tôi… không biết.”

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tôi giận dữ, chắc là đã bị dọa không nhẹ nên ai nấy đều thấp thỏm trả lời.

“Tôi cho mọi người một cơ hội, nếu như chịu giao bình hoa ra thì tôi sẽ không truy cứu nữa, còn nếu như mọi người dám nói dối thì đừng trách tôi vô tình.”
Tôi ngồi bắt chéo chân lại trên sopha rồi hất cằm nói tiếp.

“Bà chủ, sao chúng tôi dám chạm vào bình hoa đó chứ.

Mỗi ngày chúng tôi đều quét dọn biệt thự theo quy trình làm việc đã sắp xếp, lúc sáng tôi vẫn còn thấy bình hoa đó” “Tôi… tôi nhớ ra rồi, tôi từng nhìn thấy Lê Hồng San đứng ở gần bình hoa đó, có mấy lần tôi thấy cô ta nhìn bình hoa bằng vẻ mặt rất kỳ lạ”
Một người giúp việc nữ nhỏ nhắn đột nhiên đứng ra nhìn tôi đáp.

Lê Hồng San?
Chẳng lẽ người mang bình hoa đi là Lê
Hồng San sao? “Quản gia, bây giờ ông lập tức đi xem lại camera giám sát rồi cho người giúp việc đi tìm, nhớ là tìm kĩ một chút.”
Sau khi đưa mắt nhìn người giúp việc vừa lên tiếng kia thì tôi nhìn sang quản gia căn dặn.

Một tiếng sau, quản gia báo cáo lại tình hình cho tôi.

Những người giúp việc này đều sống ở phòng dành cho người giúp việc phía sau, bởi vì họ đều làm việc ở đây cho nên có thể xem như công việc khép kín.

Ngoại trừ một tháng được ra ngoài một lần thì bọn họ không có cơ hội khác để tiếp xúc với bên ngoài.

Hơn nữa, nếu có ra ngoài thì vệ sĩ ở cổng cũng sẽ kiểm tra đồ vật trên người họ cho nên muốn đưa bình hoa ra ngoài là việc rất khó khăn.

Nhưng mà Lê Hồng San lại khác, buổi tối cô ta không cần làm việc, hơn nữa còn rất thân thiết với vệ sĩ cho nên bọn họ cũng sẽ không kiểm tra đồ đạc của cô ta.

“Để bọn họ về trước đi, sau đó kêu người chuẩn bị xe, tôi muốn tới nhà Lê Hồng San.”
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi lập tức đi đến nhà Lê Hồng San.

Tôi tin tưởng cô ta đến thế, cũng hy vọng rằng cô ta sẽ không khiến tôi thất vọng
Lúc tôi tới nơi, nhà của Lê Hồng San vẫn đang đen kịt không một ánh đèn, hình như cô ta vẫn chưa quay về.

Tôi bảo tài xe chờ mình ở trên xe, còn bản thân thì mở cánh cổng bước vào trong.

Tôi gọi tên Lê Hồng San nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.

Vào lúc tôi định lên xe chờ cô ta quay về thì phía trong vang lên một tiếng động nhỏ.

Tôi lập tức bước lên phía trước đẩy cánh cửa vốn đang khép chặt kia ra.

Hóa ra cửa nhà của Lê Hồng Sơn không khóa, dường như lúc nào cũng có thể mở ra được.


Tôi sờ bên vách tường nhưng không tìm thấy công tắc đèn nên đành lấy điện thoại chiếu sáng, tôi cất tiếng hỏi người ở phía trong: “Tôi là Huỳnh Bảo Nhi, tôi tới tìm Lê Hồng San, anh là bạn trai anh Vũ của cô ấy sao? Xin hỏi anh có biết Lê Hồng San đi đâu không?”
Lê Hồng San không làm việc vào buổi tối là vì muốn chăm sóc cho bạn trai mình không phải sao?
Vậy tại sao bây giờ nhà cô ta vẫn đen kịt như vậy? Ngay cả bóng dáng của cô ta cũng không nhìn thấy.

“Cút ra… cút ra..”
Tôi định bước tới gần bóng đen đang co người bên vách tường nhưng không ngờ người kia lại gầm lên với tôi.

Cảm xúc của anh rất kích động khiến cho tôi không biết phải làm sao.

“Anh hãy bình tĩnh đi, tôi sẽ không làm anh bị thương đâu.”
Tôi định bước lên nhưng đột nhiên anh ta lại nhào về phía tôi, đẩy tôi ra rồi chạy đi.

“Này, anh định đi đâu đấy?”
Hành động mãnh liệt này của anh ta làm tôi va phải khung cửa bên cạnh, đau đến mức khiến tôi phải hít vào một hơi.

Tôi lớn giọng gọi tên anh ta nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, còn sau đó thì chẳng thấy gì nữa.

Tôi cau mày, bóp đôi vai đang đau nhức.

Lúc tôi định rời khỏi đó thì đột nhiên một ánh sáng lấp lánh trên sàn nhà đã khiến tôi chú ý tới.

Tôi bước tới trước món đồ sáng lấp lánh kia rồi cúi người xuống nhặt nó lên.

Sau khi nhìn rõ đó là vật gì thì cả người tôi đều trở nên cứng đờ.

Vật lúc nãy người đàn ông kia đánh rơi là một chiếc nhẫn
Chiếc nhẫn này…
Là của Trần Thanh Vũ…
Lúc chúng tôi kết hôn, anh đã cố ý nhờ người làm ra hai chiếc nhẫn số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có hai chiếc này cho tôi.

Tôi cầm chặt chiếc nhẫn đó trên tay, lồng ngực giống như bị người ta bóp chặt lấy.

Tại sao nhẫn của Trần Thanh Vũ lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ người bạn trai anh Vũ của Lê Hồng San kia chính là Trần Thanh Vũ?
Nghĩ đến khả năng này, tôi lập tức đứng dậy đuổi theo anh, vừa chạy tới cổng thì tôi chạm mặt với Lê Hồng San.

“A!”

Lê Hồng San kêu lên một tiếng đau đớn, tôi cũng vậy, hai người chúng tôi đều ngã ngồi dưới đất.

“Tổng giám đốc Nhi?”
Tôi hất đầu, lúc định đứng dậy thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Lê Hồng San.

Tôi mím môi ngẩng đầu lên thì bắt gặp dáng vẻ ăn mặc xinh đẹp quyến rũ của Lê
Hồng San, trên người cô ta có rất nhiều dấu vết ám muội.

Vừa nhìn tôi đã biết buổi tối cô ta đi làm những gì, còn hai bên người cô ta là hai túi giấy.

“Lê Hồng San? Cô lại đi kéo khách sao?”
Tôi sầm mặt xuống rồi đứng dậy hỏi.

Cô ta ôm thật chặt những chiếc túi giấy kia vào ngực, tựa như đối với cô ta thì chúng chính là những bảo vật vô giá.

“Tổng giám đốc Nhi… tôi cần tiền.” “Có phải cô trộm bình hoa trong biệt thự không?”
Tôi nhìn vẻ mặt vô cùng phức tạp của cô ta rồi hỏi.

Tại sao Lê Hồng San lại thích anh Vũ đến thế chứ?
Vì anh ta mà bán thân, bị những người đàn ông kia chơi đùa còn không hề trách cứ hay oán hận.

“Xin lỗi… tổng giám đốc, tôi cần có tiền, nếu không thì anh Vũ sẽ rất khó chịu.” Lê Hồng San quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt chảy xuống không ngừng.

“Nói cho tôi biết, đây là đồ của bạn trai cô sao?”
Tôi nhìn cô ta quỳ trước mặt mình, trong lòng thầm cảm thấy khó chịu.

Tôi đưa chiếc nhẫn trong tay ra cho Lê Hồng San nhìn, lạnh nhạt cất lời hỏi.

Cô ta lắc đầu phủ nhận.

“Không phải, bạn trai tôi không có thứ này.

Tổng giám đốc Nhi, tôi đã trộm bình hoa.

Tôi biết chiếc bình đó rất đắt nhưng mà tôi cũng không còn cách nào khác.

Mong cô cho tôi chút thời gian, chờ tôi đưa những thứ này cho anh Vũ xong thì tôi sẽ đi tự thú với cô.”
Lời nói này của cô ta khiến tôi cảm thấy rất bất lực.

“Lê Hồng San, rốt cuộc bạn trai cô bị làm sao?”
Sau khi nghe thấy lời tôi nói, cô ta đột nhiên như gặp phải kích thích gì ôm chặt lấy túi giấy trong tay hét lớn: “Anh Vũ không bị gì hết, tôi sẽ kiểm tiền, sẽ đầu thú.

Chỉ cần anh Vũ không còn đau khổ như thế nữa thì việc gì tôi cũng đồng ý.

Tôi sẽ ngủ với những người đàn ông khác, mặc kệ bọn họ đối xử với tôi như thế nào thì tôi cũng không sợ.

Tôi cần tiền, tôi cần tiền để đưa cho anh Vũ.” “Lê Hồng San!”

Lời nói không đầu không đuôi của cô ta khiến tôi chẳng hiểu gì cả.

Lúc tôi muốn hỏi rõ ràng xem có chuyện gì thì cô ta đã chạy thẳng vào nhà mình.

Tôi định nói với cô ta rằng lúc nãy bạn trai cô ta không biết đã chịu phải kích thích gì chạy đi rồi.

Khoảng hai phút sau tôi nghe thấy cô ta hét lên một tiếng đau đớn.

“Anh Vũ… anh Vũ, anh đi đâu rồi?” “Lê Hồng San, cô bình tĩnh lại đi.” “Cô đưa anh Vũ của tôi đi đâu rồi? Tôi sẽ tự thú mà, cô trả lại anh Vũ cho tôi có được không?”
Dáng vẻ của cô ta giống như một người điên, đột nhiên cô ta túm lấy tôi lắc không ngừng rồi giận dữ hét lên.

Tôi bị hành động điên cuồng này của cô ta làm cho khiếp sợ, tôi cố chịu đựng sự choáng váng giơ tay ra tát cô ta.

Lúc này cô ta mới chịu dừng lại mở to mắt ra nhìn tôi đầy sợ hãi.

“Bình tĩnh lại được chưa?”
Tôi cố giữ thăng bằng nhìn Lê Hồng San rồi nghiêm nghị hỏi.

“Anh Vũ, anh đang ở đâu? Nếu không dùng mấy thứ đó thì anh ấy sẽ rất khó chịu, rất đau khổ.” “Có phải bạn trai cô nghiện ma túy không?”
Tôi nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của cô ta thì không nhịn được mà cau mày hỏi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hồng San trói bạn trai mình lại, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ cô ta còn liều mạng kiếm tiền rồi ôm theo những cái túi đó che che giấu giấu… Hành động này cực kỳ bất thường.

Nếu tôi đoán không nhầm thì bạn trai của Lê Hồng Sơn là một người nghiện.

Lê Hồng San bị những lời tôi nói dọa sợ đến mức cả người đều run lên, biểu cảm của cô ta giống như phát điên vậy: “Anh Vũ… anh Vũ… Tôi phải đi tìm anh ấy”
Sau khi nói xong thì cô ta lập tức chạy đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ta, muốn giữ lại nhưng cũng không thể giữ nổi.

Tôi quay đầu lại nhìn túi giấy mà Lê Hồng San vứt trên đất, mở ra mới biết trong đó toàn là ma túy đá.

Xem ra bạn trai của Lê Hồng San đã nghiện rất nặng rồi, nếu không cô ta cũng chẳng cần phải vất vả như thế để kiếm tiền.

Loại ma túy đá này vốn rất đắt, chẳng trách Lê Hồng San lại phải đi bán mình, hóa ra là vì kiếm tiền cho người bạn trai hút chích.

Nghĩ đến hành động này của Lê Hồng San, trong lòng tôi cũng bất giác cảm thấy đồng cảm.

Nhưng mà..

Tôi mở tay ra nhìn vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình, trái tim càng cảm thấy đau đớn hơn.

Nếu bạn trai của Lê Hồng San không phải là Trần Thanh Vũ, vậy thì tại sao chiếc nhẫn này lại ở nhà của cô ta?
Lê Hồng San kiên định nói rằng không phải của bạn trai cô ta, vậy sao chiếc nhẫn lại ở trong nhà cô ta chứ?
Rốt cuộc tất cả chuyện này là như thế nào?.