Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 186






Anh kề mặt lại gần bên tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm nói.

Tôi bị dáng vẻ hung dữ này của Trần Thanh Vũ dọa sợ, không nhịn được co cổ lại cười ngượng ngùng: “Em… em chỉ nói thế thôi, sao anh phải căng thẳng thế?” “Tốt nhất là thế, nếu như em dám qua lại lung tung với người đàn ông khác thì anh không để yên đâu.”
Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi rồi trầm giọng đáp.

Thật là… người đàn ông khốn kiếp này sao lại cứ bá đạo như thế chứ! “Trần Thanh Vũ… anh định lúc nào thì khôi phục lại thân phận?” “Sắp rồi.” Vì tôi đang vùi đầu vào vòng ngực của anh cho nên không nhìn thấy lúc đó đôi mắt của anh đã vụt lên một tia sáng lạnh lẽo.

“Chúng ta có thể ở bên nhau cả đời không?”
Những chuyện xảy ra trước đây đã để lại trong lòng tôi những vết thương không thể xóa mờ, tôi vẫn hơi bất an nên nhìn anh hỏi.

“Đồ ngốc, đương nhiên là chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”
Trần Thanh Vũ cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi.

Thật tốt quá… có thể bên cạnh nhau một đời.

Đây có thể gọi là đã qua thời kỳ khó khăn rồi không? …
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì Trần Thanh Vũ đã không còn đây nữa.

Tôi trở nên hoảng hốt nghĩ rằng chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, tận đến khi nhìn thấy tờ giấy nhớ trên bàn thì tôi mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Anh viết lên đó hai chữ như rồng bay phượng múa: “Đợi anh.”
Tôi nhìn tờ giấy trong tay mình rồi bất giác mỉm cười, Trần Thanh Vũ, em sẽ đợi anh, vì thế anh phải nhanh chóng trở về nhé.

Sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, tôi thay một bộ quần áo màu trắng đi tới đồn công an.

Vì có những chứng cứ trong tay tôi cho nên Nguyễn Mỹ và
Huỳnh Sang đều bị giam lại mà không được bảo lãnh.

Lần này,
Nguyễn Trung Quân cũng không lợi dụng các quan hệ đặc biệt để dặn dò chăm sóc cho Nguyễn Mỹ, chắc là họ cũng đã quá thất vọng với cô ta rồi.


“Huỳnh Bảo Nhi, cô tới đây làm gì? Tới để cười nhạo tôi sao?”
Nguyễn Mỹ ngồi trước mặt tôi, cô ta cầm ống điện thoại lên nhìn tôi rồi cất lời chế giễu.

Không ngờ bị giam ở đây mấy ngày rồi mà cô ta vẫn còn có thể kiêu căng như thế!
Xem ra tính cách của một số người đúng là không thể nào sửa được.

“Nguyễn Mỹ, hôm nay tôi tới chỉ để nói với cô rằng thứ không phải của cô thì cuối cùng cũng không phải “Cô nói linh tinh cái gì thế hả? Trần Thanh Vũ vốn là của tôi, là do cô đề tiện tiểu nhân..” “Đê tiện tiểu nhân? Nói đến để tiện thì tôi có thể thắng được cô sao?” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời của Nguyễn Mỹ rồi mở miệng chế giễu.

Đột nhiên gương mặt cô ta nhanh chóng thay đổi, ánh mắt vốn đã âm u nặng nề nay càng trở nên tàn ác trừng tôi.

“Bây giờ cô tới đây là để cười nhạo tôi đúng không? Huỳnh Bảo Nhi, cô nghĩ chỉ dựa vào những thứ này thì có thể đánh bại được tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tôi chính là con gái nhà họ Nguyễn, chính bố tôi đã khẳng định rồi.”
“E là phải khiến cô thất vọng rồi, bởi vì hôm nay tôi sẽ đi nói với bọn họ sự thật là tôi mới là con gái nhà họ Nguyễn.” “Sao? Có phải rất ngạc nhiên tại sao tôi lại biết được thân thể của mình không?”
Hiển nhiên lời nói của tôi đã kích thích Nguyễn Mỹ, bởi vì cô ta đột nhiên trở nên rất kích động.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ tiện nhân, cô dám..”
“Sao lại không dám? Cô chiếm lấy thân phân của tôi rất sung sướng nhỉ? Bây giờ còn định giữ mãi không trả sao? Nguyễn Mỹ, làm người không ai làm thế đâu.” “Cô câm mồm cho tôi, tôi mới là con gái nhà họ Nguyễn.

Huỳnh Bảo Nhi, cô sẽ không thành công đâu, bố mẹ tôi sẽ không bao giờ nhận cô.” “Ha ha..”
Tôi nhìn dáng vẻ này của cô ta thì không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Cô cười cái gì? Tôi hỏi cô, cô cười cái gì hả?”
Cô ta ngồi ở bên kia liên tục đập lên mặt bàn, ánh mắt hung dữ nhìn tôi.

“Tôi cười cô đã đến lúc này rồi mà còn không chịu thay đổi tính cách của mình.” “Cô..”
Nghe thấy giọng điệu của tôi như vậy, gương mặt cô ta đỏ bừng lên, đôi mắt cũng dính chặt lấy tôi.

“Tôi không ở đây nói nhiều với cô nữa.

Nguyễn Mỹ, cô nên tự mình giải quyết đi”
Tôi đứng dậy đặt điện thoại xuống, còn Nguyễn Mỹ ở bên kia vẫn đang cầm ống nghe nổi điên lên không biết hét cái gì.

Mà tôi cũng không muốn biết, dù sao thì cuộc sống sau này của cô ta có thế nào cũng chẳng còn liên quan đến tôi.


Nguyễn Mỹ bị phán tù chung thân là điều không cần nghi ngờ, chí mong cuộc sống ở trong tù có thể giúp cô ta trở nên tỉnh táo hơn, đừng có ghi nhớ mãi những thứ không thuộc về mình nữa.

“Bà chủ và ông chủ đi ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa về.” “Ra ngoài sao? Không nói là đi đâu à?”
Sau khi rời khỏi đồn công an thì tôi lập tức đi thắng tới nhà họ Nguyễn, tôi cứ nghĩ là nếu Nguyễn Trung Quân không ở nhà thì ít nhất Trịnh Phương Thảo cũng ở nhà, nhưng ai ngờ người giúp việc lại nói rằng cả hai người đều đã đi rồi.

“Việc này… chúng tôi cũng không rõ, hình như là ông chủ đưa bà chủ đi đâu đó cho khuây khỏa, hay là để tôi gọi cho ông chủ nhé?”
Người giúp việc khó xử nhìn tôi rồi đáp.

Nghe xong tôi lập tức lắc đầu.

Dù sao thì bây giờ tôi cũng không vội, nếu hai người họ đều không ở nhà thì ngày mai tôi lại tới sau.

Sau khi rời khỏi đó, tôi vốn định tới phân xưởng xem thử một chút, ai ngờ được nửa đường lại bị người ta ngăn lại.

“Huỳnh Bảo Nhi, con mẹ nó cô đã làm cái gì rồi?”
Lê Minh Quang đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa còn không có chút phong độ nào.

Gương mặt anh ta chẳng còn chút giả dối hay nho nhã thường ngày, mà ngược lại chỉ có điên cuồng và giận dữ.

Tôi nhìn thấy anh ta xông tới nên mỉm cười chế giễu nói: “Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi làm gì với anh chứ?” “Tại sao đột nhiên cổ phiếu công ty của dưới tay tôi lại giảm mạnh? Còn nữa, tại những đơn đặt hàng vốn dĩ đã ký với công ty chúng tôi lại chạy tới chỗ các người rồi? Rốt cuộc thì cô đã làm gì?”
Lê Minh Quang nhảy chồm tới bóp lấy vai tôi rồi lạnh lùng nói.

Hành động này của anh ta khiến tôi bực mình cau mày đáp: “Đồ thần kinh, anh quản lý công ty không tốt còn đi oán hận ai chứ?” “Là cô, nhất định là cô đã giở trò gì đó, chắc chắn là thế.”
Lê Minh Quang lắc mạnh người tôi rồi hét to.

Tôi cau mày liếc nhìn anh ta, cố nén lại lửa giận trong lòng rồi đẩy anh ta ra.

Nhưng mà cả người Lê Minh Quang lại cứng như thép, dù tôi có đẩy thế nào cũng không được.

“Đồ đề tiện, cô dám hủy hoại tâm huyết của tôi thì tôi sẽ không tha cho cô.” Anh ta nhìn thấy tôi cố đẩy bản thân ra thì không biết lại gặp phải kích động gì mà gương mặt của Lê Minh Quang càng trở nên hung ác hơn, anh ta giơ tay muốn tát tôi.


Tay của tôi đã bị anh ta giữ chặt nên không thể ngăn được cái tát này, vào lúc tôi chấp nhận chịu đựng thì đột nhiên có một bàn tay giữ lấy tay của Lê Minh Quang lại.

“Lê Minh Quang, thế nào hả? Mới thế này thôi mà mày đã nóng vội vậy rồi sao?”
Một giọng nói trầm thấp quỷ dị lướt qua tại tôi, đáy mắt tôi không nhịn được bắt đầu trở nên cay cay.

Trần Thanh Vũ, bây giờ anh xuất hiện như vậy sẽ không sao chứ? “Trần Thanh Vũ? Mày vẫn chưa chết sao?” “Tao chưa chết, sao tao có thể chết trước được chứ hả người anh cả yêu quý?”
Anh lạnh lùng đẩy bàn tay của Lê Minh Quang ra rồi ôm tôi vào lòng.

Anh cả…?
Tôi bị lời nói này của anh làm giật mình, sững sờ nhìn Lê Minh
Quang.

Trần Thanh Vũ gọi anh ta là anh cả? Tôi không nghe nhầm chứ? “Mày… biết thân phận của tao sao?”
Gương mặt của anh ta trở nên vặn vẹo, ngũ quan khôi ngô nay lại trở nên hung ác vô cùng.

“Mày cho rằng tạo không biết những việc mày làm sao? Lần trước chẳng qua là tao tương kế tựu kế mà thôi, nếu mày đã muốn tao chết như thế thì tao cũng chỉ đành phải khiến mày hài lòng.”
Anh lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt lạnh lẽo kia không mang theo chút tình cảm nào.

“Mày nghĩ bây giờ mày có năng lực đấu với tao sao?” Ánh mặt nặng nề của Lê Minh Quang nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ.

“Ha ha… Ngày mai thôi, tập đoàn Thời Quang của mày sẽ biến mất triệt để, mày có tin không?” Trần Thanh Vũ kiêu ngạo hất cắm, cả người anh hiện lên một vẻ gian trá quỷ quyệt đến lạ lùng.

Tôi nhìn anh đang ôm lấy mình, trong lòng cũng dần trở nên dịu dàng.

Trần Thanh Vũ..

người đàn ông mà tôi yêu vẫn luôn mạnh mẽ và làm người khác an tâm như thế.

“Mày đừng mơ! Trần Thanh Vũ, tao sẽ không để hai đứa mày sống yên ổn đâu.

Chúng mày cứ chờ đi”
Lê Minh Quang đáp lại một câu rồi nhanh chóng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng nhếch nhác bỏ đi của Lê Minh Quang, tôi quay đầu lại nhìn Trần Thanh Vũ đang ôm mình rồi cau mày nói: “Này, tại sao anh lại không nói cho em biết anh ta là anh cả của anh?” “Có cần thiết không? Việc dơ bẩn như vậy có gì đáng để nói ra đâu.”
Anh lạnh mặt xuống, đầy coi thường đáp.


“Vậy… rốt cuộc là sao vậy? Tại sao Lê Minh Quang lại…”
Lịch sử của những nhà quyền thế đúng là không thể kể hết, tôi vẫn luôn không rõ tại sao Lê Minh Quang lại cứ nhằm vào anh như vậy, hóa ra là vì chuyện này sao? “Quay về rồi sẽ nói với em sau.”
Trần Thanh Vũ mím môi ôm tôi lên bước về phía xe của anh.

Tối hôm đó, Trần Thanh Vũ đưa tôi tới biệt thự Phú Quốc.

Tôi ôm lấy Bánh Gạo oán thán: “Sao anh lại gọi con trai chúng ta là Bánh Gạo? Tên đó rất giống của con gái mà.” “Quản gia, ôm cậu chủ về phòng đi.”
Anh không trả lời tôi mà chỉ chằm chằm vào thằng nhóc Bánh Gạo trong tay tôi rồi quay đầu sang nói với quản gia.

Nghe thấy lời nói của anh, tôi lập tức ôm chặt lấy Bánh Gạo trong lòng.

“Trần Thanh Vũ, anh làm gì thế? Em còn phải bồi đắp tình cảm với Bánh Gạo mà.” “Không được.”
Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống, buồn bực xách Bánh Gạo ở trong ngực tôi ra.

Tôi nhìn động tác thô lỗ của anh bèn giận dữ nói: “Trần Thanh
Vũ, anh nhẹ nhàng một chút đi.

Bánh Gạo còn nhỏ như thế sao anh có thể..” “Hì hì hì…”
Không ngờ tôi còn chưa nói xong thì Bánh Gạo đã bật cười.

Tôi không nhịn được cau mày nhìn Bánh Gạo đang ôm lấy ngón tay của Trần Thanh Vũ mút, nhất thời cũng cảm thấy buồn cười theo.

Xem ra Bánh Gạo còn nghĩ là Trần Thanh Vũ đang chơi với nó.

Nghĩ đến đây là tôi lại thấy đau đầu.

“Đưa cậu chủ về phòng ngủ đi.”
Anh nhìn Bánh Gạo rồi tùy ý vứt nó vào lòng quản gia.

May mà tay chân quản gia nhanh nhẹn ôm lấy nó, tôi nhìn mà không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

“Trần Thanh Vũ, lần sau anh còn dám làm hành động nguy hiểm như thế với Bánh Gạo thì em sẽ không tha cho anh” Tôi phồng miệng đánh vào ngực anh rồi tức giận hét to.

Nghe xong anh chỉ nhếch mày rồi cúi đầu ngậm lấy môi tôi mỉm cười ám muội: “Bé yêu, em sợ gì chứ? Nó là con trai của anh, không phải người bình thường đâu.”
Nghe anh nói thế, tôi chỉ có thể im lặng trừng anh một cái..