*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quyên nhìn Tào Dương rồi lại nhìn Thi Lan, không biết nên nói cái gì. Một xấp tài liệu báo cáo bị mở toang, còn có mấy trang bị vứt hỗn độn dưới sàn nhà.
Hai vị lãnh đạo đều trầm mặc không nói. Một người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người thì chuyên chú uống cà phê.Trong văn phòng có hơi thở của bão táp, Dương Quyên có thể ngửi được, nhưng không hiểu.
Sớm đã qua giờ tan tầm, nhưng ông chủ vẫn còn chưa đi, lại lệnh cho cô vào văn phòng báo cáo và chờ chỉ thị, cô làm sao dám bỏ về được?
Thi Lan buông tách cà phê xuống, một tiếng “ đinh” vang lên khi chiếc tách chạm xuống mặt bàn thủy tinh.Thi Lan nhận ra sự bất an của Dương Quyên, nhìn cô ta cười cười nói: “Không sao đâu! Lần sau khi đến báo cáo thì hãy chú ý tới trình tự! Cô về đi.”
Dương Quyên thở ra được một hơi, giống như phạm nhân được đặc xá, hoang mang rối loạn mà rời đi.
Thi Lan lúc này mới nhíu mày điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhẹ nhàng nói: “ Tào, anh làm sao vậy? Chưa đến mức phải phát hỏa như vậy đâu!”
Tào Dương mặt vẫn không chút thay đổi nào nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt có chút mông lung, mờ mịt. Sau đó, anh chậm rãi quay đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười. Nụ cười ấy có sự ôn hòa, nhưng không giấu được nỗi mệt mỏi.
“ Trước đây em đã từng trải qua những việc này chưa? Gánh nặng gia đình đè nặng lên vai, không thể tùy tiện nói ngừng là ngừng, không thể tùy tiện nghỉ ngơi, dù có thể nào cũng phải tiến về phía trước, thẳng đến khi chẳng còn khí mà thở thì mới thôi. Cảm giác giống như là….”
Anh nhăn mi lại, giống như đang tìm một từ thích hợp để so sánh.
Thi Lan đứng dậy, đi đến phía sau lưng anh. Cô đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, mặt dán lên tấm lưng thẳng và rộng của anh, nhẹ nhàng nói…
“ Thảm như ngồi tù.”
Cô mỉm cười, tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo cả giọng mũi.
“ Năm mười chín tuổi, chị hai qua đời, lần đầu tiên khi em tiến vào ban giám đốc đã nếm trải cảm giác này.”
Tào Dương cúi đầu cười, anh cảm nhận được thân thể của cô đang run lên.
“ Mười…mười chín tuổi sao?”
Anh xoa xoa mày, gỡ tay cô ra, ôm lấy cô đến trước mặt mình.
“ Khi đó em vẫn còn đang đi học cơ mà? Anh cũng chưa từng hỏi qua, không biết em đã học ngành gì?”
Thi Lan dựa vào ngực anh, hít sâu một hơi, cười đến thê lương.
“ Nói ra chắc anh cũng không tin, em từng học Y ở đại học HongKong. Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ bây giờ em đã là một bác sĩ nhi khoa rồi.”
Tào Dương nhẹ nhàng “ À” lên một tiếng, có chút ngạc nhiên, nhịn không được mà càng ôm chặt lấy vai của cô.
“ Còn anh thì sao? Khi mười chín tuổi, anh đã ở đâu?”
Thi Lan ngẩng mặt lên nhìn anh.
Anh sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mười chín tuổi à?
Hình như chính anh cũng đã quên mất năm mười chín tuổi của anh như thế nào. Chỉ nhớ rằng đồ ăn ở đại học rất khó nuốt, còn thanh niên sinh viên ở đại học thì tham ăn đến dị thường.
Đúng vào thời điểm thân thể phát triển, nam sinh yêu chạy yêu nhảy, nữ sinh thích chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình, anh lúc vào trường đã trở thành một nhân vật có tiếng, cũng có không ít bạn học hoặc đàn em khóa dưới đi theo anh.
Năm tháng êm đềm, ánh mặt trời sáng lạn, đó có lẽ là một năm trôi qua nhanh nhất của anh và Tiểu Mạt, phiền não lớn nhất của hai người chính là tiền học phí của Tiểu Mạt.
Anh vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó. Cuối tuần, mưa rơi.
Anh ở trước cổng trường chờ Tiểu Mạt, xa xa đã nhìn thấy cô đi tới.Không bung dù, trên người vẫn là bộ quần áo cũ, cả người cô ướt gần hết.Anh hoảng sợ, chạy nhanh tới, vội vàng cởi chiếc áo đồng phục thể dục của mình ra, phủ lên người cô.
Răng của cô vì lạnh mà va vào nhau phát ra những tiếng “khanh khách”, khuôn mặt trắng bệch, dại ra nhìn anh.
Anh như kẻ bị đòi mạng, vội vàng ôm cô vào trong ngực mình.
“ Sao thế? Có phải bọn họ không chịu cấp cho học phí cho em? Không sao! Còn có anh ở đây, chúng ta cùng nghĩ biện pháp!”
Cô không hé răng, cắn môi, gương mặt nhỏ quật cường.Sau đó, cô mỉm cười. Cười đến chảy cả ra nước mắt.
Bị vứt bỏ, một lần lại một lần, cô đã tự nói với chính mình không được tin tưởng.
Không hề nhớ lại, không dò xét, cũng không muốn tìm hiểu.Như vậy sẽ không thất vọng, cũng sẽ không cảm thấy đau.
Tác dụng phụ duy nhất, đó chính là sẽ cảm thấy lạnh.
Cô ôm chặt lấy anh giống như bản năng, thiếp dần đi trong lòng anh.Gần đến mức nghe được tiếng tim đập của anh, cảm nhận từng đường máu trong cơ thể anh đang sôi lên sùng sục hợp lại tụ thành một ngọn lửa nhỏ cháy lép bép…
Thực ấm.
Thực sự rất ấm áp.
Giống như tia sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời vậy!