[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 45




"Tổng tài, cháo đậu đỏ đã xong rồi đây!" Đoan Lạc Hi giống như mọc cái đuôi phía sau, không để cho hắn đợi quá lâu, chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi thôi mà món cháo đậu đỏ thơm nức đã được ra lò.

Tay nghề của cô không quá mức tuyệt vời, nhưng cũng không hề bình thường. Khẩu vị thực hợp với Giang Từ Yên vô cùng, càng vui hơn là hắn không muốn nôn như lúc sáng nữa.

"Chủ tịch, anh cứ ngồi nghỉ, em đi tìm một vài cuốn sách ôn thi đại học. Kỳ thi sắp tới này không thể bỏ lỡ, em thật sự phấn khích quá!"

Giang Từ Yên tràn đầy nhu tình mật ý nhìn cô, không quá nhiều ý kiến gật đầu: "Được."

Ánh chiều tà soi chiếu vào căn phòng tĩnh mịch, in lên mặt sàn hai chiếc bóng liền kề ngay bên cạnh nhau. Một người dựa vào sofa thiu thiu ngủ, một người còn lại thì chuyên tâm đọc sách cũng không khác gì như đang canh giữ. Canh giữ giấc ngủ của người đàn ông tuấn mỹ này.

"Được rồi." Học chăm chú không quá lâu sau đó, mặt trăng đã nhen nhóm mọc lên, treo lơ lửng trên nền trời tối màu. Giang Từ Yên chẳng biết đã thức dậy từ lúc nào bây giờ đứng ngay bên cạnh bàn của cô dứt khoát đóng sách lại. Còn thấy cô ngây người ra thì không chút suy nghĩ nhiều lập tức khom người bế hẳn cô lên.

"Á!" Đoan Lạc Hi giật mình cuống cuồng: "Anh điên à? Thả em xuống mau!"

"Yên nào, đi tắm với anh." Khí chất bá đạo tổng tài kia khi nào quay trở lại mạnh mẽ như thế rồi? Ai nằm trên ai nằm dưới, hắn quên rồi phải không?

"Anh có nghe em không hả? Đang mang thai mà tỏ ra ngầu như thế để làm gì?" Cô bên ngoài thì mắng như vậy nhưng thật ra nửa điểm cũng chẳng dám giãy dụa, chỉ biết đỏ mặt dựa vào người hắn cam chịu trong "hạnh phúc".

Thay Đoan Lạc Hi cởi quần áo xong, Giang Từ Yên nhẹ nhàng thả cô xuống bồn tắm đang tràn ngập hơi nước nóng dễ chịu, một tay không ngừng nghỉ giúp cô gội đầu.

Đoan Lạc Hi trong đầu thầm nghĩ, cũng không phải do cô ép người ta nha? Là do hắn một mực muốn phục vụ cô...Đoan Lạc Hi nhỏ bé cũng không còn cách nào từ chối được vị tổng tài uy quyền này mà.

"Lạc Hi..." Hắn bỗng cất tiếng gọi khe khẽ.

Cô mở mắt, nhướn mày: "Sao thế anh yêu?"

"Cứ như mơ vậy."

"Hửm?"

"Anh chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện một ngày nào đó em sẽ tha thứ cho anh, cũng chưa từng dám tưởng tượng một ngày nào đó chúng ta có thể hòa thuận chung sống dưới cùng một mái nhà, đối với anh mà nói... Lạc Hi giống như ánh mặt trời chiếu thứ ánh sáng rực rỡ lại ấm áp, mà mặt trời tuy ấm áp nhưng lại vĩnh viễn không phải là thứ người ta có thể dễ dàng chạm vào."

Cô nghe đến đoạn bỗng dưng bật cười khanh khách: "Đúng là không thể chạm vào..."

"Bởi vì ánh mặt trời này... Duy nhất chỉ dành cho một người nam nhân tên Giang Từ Yên mà thôi."

Nhìn sâu đôi mắt long lanh trong suốt như pha lê kia, Giang Từ Yên chỉ hận không thể đem cô cùng mình hòa quyện làm một. Hắn như đắm chìm vào hương rượu thơm ngon tuy lúc mới bắt đầu uống quả thật là có phần hơi đắng chát, nhưng về sau càng uống hương vị ngày càng trở nên ngọt ngào đến mức làm hắn si mê.

Mặt Giang Từ Yên phút chốc ửng đỏ, không cần nói cũng biết người kia đây là vui vẻ tới mức nào.

"Giang tổng, thật may là ông trời đã ban cho em một cơ hội." Đoan Lạc Hi thầm nghĩ trong lòng, bằng không cô nhất định sẽ dằn vặt đến chết, không phải chỉ đến chết nữa mà là đến lúc đầu thai chuyển kiếp luôn mất.

Hai người tắm xong đã là hơn bảy giờ, Đoan Lạc Hi lau khô tóc cho hắn, thúc giục hắn đi ngủ. Chẳng qua, hắn không ngủ được, chỉ sợ tất cả chỉ là giấc mơ xảy ra ngắn ngủi. Hắn sợ vào ngày mai, khi vạn vật thức giấc rất có thể cô sẽ lại trở về như xưa.

Đã nhiều ngày trôi qua nhưng Giang Từ Yên vẫn không hề cảm thấy yên tâm, trong tiềm thức hắn cứ bồn chồn lo lắng mãi không sao bình tâm được, Đoan Lạc Hi đến lúc này mới phát giác ra việc hắn thường xuyên mất ngủ nên hôm nay ngược lại cố tình cứng đầu, một chút cũng không chịu chợp mắt.

"Em vì sao lại không ngủ?"

"Anh nói xem." Cô vùi đầu vào ngực hắn tham lam ngửi lấy mùi hương quen thuộc, hai tay vòng ra sau xoa xoa lên lưng hắn như muốn trấn an: "Cục cưng không cần quá lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe, em sẽ đau lòng. Anh yên tâm, Đoan Lạc Hi sẽ luôn ở bên cạnh anh, em hứa."

"Ừm..."

...

Ngày hôm sau đến lớp ôn thi, khung cảnh thật lạ lẫm vô cùng, nghĩ kỹ thì lần cuối Đoan Lạc Hi được đi học có lẽ là một ngày nào đó rất lâu ở kiếp trước. Vừa khi cô mới bước vào lớp, không dưới mười ánh mắt bị cô thu hút. Đoan Lạc Hi xinh đẹp lại nổi bật làm rất nhiều nam sinh điêu đứng.

Họ say mê cô đến nỗi quên mất bên cạnh còn có một đạo ánh nhìn như dao đang chăm chú quan sát họ.

Giang Từ Yên cũng không kém bao nhiêu, vừa bước vào lớp đã bị các nàng nữ sinh yêu kiều nhắm tới, nhưng hắn biểu hiện chẳng mấy để tâm. Hắn đến đây vốn không phải là đi tìm bạn gái, càng không phải là để học, vậy hắn đến để làm gì?

Đương nhiên là để đi giữ vợ tương lai rồi.

"Bắt đầu vào lớp." Tiếng giáo viên không nóng không lạnh vang lên làm cho mọi người khẩn trương tiến vào chỗ ngồi của mình.

Suốt buổi học Đoan Lạc Hi để ý Giang Từ Yên cứ nằm úp sấp xuống bàn ngủ, vừa đau lòng vừa buồn cười, lúc sáng cương quyết đến cùng muốn theo cô đến lớp là vậy, chưa được nửa giờ đã chống đỡ không nổi rồi...