[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 44




Ngày hôm sau cả công ty liền nhộn nhịp bàn tán hơn bình thường nhiều lắm. Bởi lẽ, đã rất lâu rồi họ mới có dịp thấy lại dung nhan vị chủ tịch tưởng chừng như bốc hơi khỏi thế giới này.

Giang Từ Yên mặc một bộ vest sang trọng nhưng không kém phần thoải mái, nhìn sơ qua cũng biết người cất công chuẩn bị nó dồn vào đó bao nhiêu tâm tư.

"Có phải kỳ lạ quá rồi không?" Một nhân viên tò mò thốt lên với người đồng nghiệp của mình: "Ai đã tình báo với chúng ta là chủ tịch bị Đoan Lạc Hi nhốt tại chung cư sau đó tự mình lên nắm quyền hành công ty thế? Não úng rồi à? Không phải chủ tịch vẫn còn ở đây sao? Còn xuất hiện với bộ dáng phong trần lãng tử, soái khí ngời ngời đó nữa!"

"Thật, ai loan tin ác quá vậy?"

"Phải cẩn thận cái miệng đi thôi... Không lại bị đuổi việc như chơi thì khổ!"

"Đúng nha, các cô không nhớ cái lần đó thì tôi nhớ. Chị Hi cực kỳ nổi giận đấy!" Trưởng phòng tài chính chậm rãi đi đến cốc vào đầu những nhân viên đang còn bàn tán sôi nổi.

...

Đoan Lạc Hi từ trên tầng nhìn xuống thì mỉm cười, hắn mặc vest cô chọn quả nhiên là đẹp trai hết mức mà.

"Đến giờ họp rồi, vào thôi." Thừa Yến vỗ vai cô nhắc nhở.

Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi Giang Từ Yên sắc mặt khó coi từ phòng họp đi ra. Cô thấy vậy liền vội muốn chết chỉ muốn chạy nhanh tới ôm hắn về nhà.

"Tổng tài, làm sao vậy? Chỗ nào không khỏe?" Đoan Lạc Hi đưa tay sờ trán hắn thử nhiệt độ, thật may là hắn không bị nóng sốt gì.

"Không, chỉ là... muốn nôn."

Nôn? Cô ngơ người, thì ra là hắn đang bị ốm nghén!

Hoàn thành nhiệm vụ hộ tống tổng tài thành công về nhà, Đoan Lạc Hi nói rằng cô muốn chạy ra ngoài một chuyến, sẽ về sớm nhưng bất ngờ lại bị hắn đột ngột kéo lại. Giang Từ Yên vẻ mặt hoảng loạn, ngập ngừng nói: "Không cho em đi."

"Anh nghĩ em đi đâu?" Cô nửa quỳ trước mặt hắn dở khóc dở cười, không phải là hắn nghĩ cô đi tới mấy chỗ kia đó chứ?

"Em đi..."

Mỗi lần Đoan Lạc Hi ra ngoài, lúc nào quay về bên người cô cũng đều xuất hiện thêm một người nữa, nhưng lúc đó hắn cứ ngỡ Đoan Lạc Hi sẽ không bao giờ yêu hắn nên Giang Từ Yên mới chịu buông xuôi bất lực, chẳng qua bây giờ thì khác... Ngay bây giờ đây, hắn chẳng thà chịu chết chứ vĩnh viễn không chấp nhận cho cô đi cùng người khác. Tuyệt đối không bao giờ!

"Cục cưng, em đi ra ngoài mua nguyên liệu để nấu cháo đậu đỏ và vài món khác nữa cho thai phu nè!"

"Cháo đậu đỏ... cho thai phu?... Em nói anh ư?"

"Chứ còn cái gì nữa, vừa rồi em thấy anh có vẻ không tốt lắm. Trên đường về còn nôn không ít, xem chừng cái dạ dày đã sớm rỗng tuếch rồi. Bây giờ mà ăn mấy món đại loại như cơm cua thịt bò nữa... thì có vẻ là không ổn lắm." Cô ngẫm nghĩ, chốc lát lại nói thêm: "Nếu anh sợ em chạy như vậy thì có thể cùng em đi siêu thị này."

Giang Từ Yên không phải không bất ngờ nhưng là hắn bất ngờ đến nỗi không còn biết nói gì cho phải.

Hóa ra là hắn vừa rồi đã không tin vào Lạc Hi của hắn.

Hắn nói hắn yêu cô nhưng lại sinh lòng không tin tưởng với người mình yêu... Giang Từ Yên có hơi cáu gắt với chính mình rồi.

...

"Giang tổng à...cục cưng? tổng tài, Từ Yên... Yên Yên à?"

Mải đắm chìm vào dòng suy nghĩ tự trách mà thần hồn hắn tiêu biến đâu mất tiêu, Đoan Lạc Hi gọi mãi cũng không thấy hắn trả lời nên sinh ra lo lắng.

"Em gọi anh?" Giang Từ Yên hồi thần đáp lời cô.

Cô nhíu mi, có chút không vui: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, em không gọi anh chẳng lẽ em gọi cái quầy thức ăn sao?"

"Anh..."

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Em không có đi đến mấy cái nơi xấu xa đấy rồi mà. Em chỉ muốn ở cạnh anh thôi." Đoan Lạc Hi ôm lấy hắn hôn hôn lên đôi môi của người yêu nhằm trấn an. Cô biết hắn tin tưởng cô, chỉ là loại quá khứ kia không dễ để quên đi như vậy.

Hai người một chín một mười tay xách nách mang từ siêu thị đem đống đồ quay lại xe riêng. Đoan Lạc Hi lái chính không biết nghĩ đến cái gì, chỉ vào ngôi trường đại học mà chiếc xe vừa đi qua. Đồng thời nhìn vào kính chiếu hậu bảo: "Em... Muốn đi học lại."

Hắn theo hướng tay cô chỉ cũng nhìn vào cánh cổng trường đại học. Phải rồi, năm đó vì chuyện ảnh hưởng tâm lý kia mà Đoan Lạc Hi phải nghỉ học giữa chừng, bây giờ vì đã nghỉ quá lâu mà xem ra chắc bị đuổi luôn rồi.

Cô muốn đi học đồng nghĩa với việc cô phải ôn tập để thi đại học lại.

"Nghỉ lâu như thế, không biết có còn nhớ cái gì hay không đây?" Giang Từ Yên hiếm có một lần trêu đùa cô.

Đoan Lạc Hi không biết, tưởng hắn nghi ngờ năng lực của mình. Bất quá cũng không thèm đôi co với thai phu bèn nói: "Em không nhớ cũng không sợ, dù sao bên cạnh em bây giờ cũng chính là thủ khoa một thời."

Hắn mỉm cười: "Quá lời rồi."

"Xì." Cô bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ, bao nhiêu năm trôi qua, cho dù có từng bị cô "chơi" đến khổ sở khóc không thành tiếng thì hắn vẫn luôn là một tên kiêu ngạo như vậy...