[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 42




Đoan Lạc Hi hớt hải chạy đi tìm hắn ở khắp nơi.

Có một điều mà những người dân gần đó không muốn nói cho cô biết chính là... Người đã cứu hắn ra chẳng phải là một cô gái nào cả, là chính hắn cầu cứu và họ đã phá khóa xông vào nhà để giúp hắn.

Sau đó, Giang Từ Yên cảm ơn họ rồi tự mình bỏ đi.

Hắn cứ mãi lang thang dưới ánh đèn đường mập mờ không có mục đích, nay đây mai đó... Mặc dù không rời thành phố, nhưng hắn cũng không để cho cô tìm thấy mình.

Thức ăn của hắn là đồ thừa của người ta, nước của hắn chính là nước hồ ở công viên.

Về phần Đoan Lạc Hi, cô cảm giác như Từ Yên thật sự biến mất khỏi thế giới này rồi, cho dù có tìm kiếm cách nào cũng hoàn toàn không thấy.

Cô đã lục tung những chỗ cô biết lên rồi, ngay cả nhà của Thừa Yến cũng bị Đoan Lạc Hi đào không sót một chỗ.

Nhưng cũng không thấy.

Hắn có thể đã đi đâu được?

Khoảng thời gian đó cũng chính là khoảng thời gian ám ảnh nhất trong cuộc đời của cô.

Buổi tối cô như chìm đắm trong men say, bao nhiêu rượu trong nhà đều bị cô nốc sạch, một giọt cũng không chừa. Đêm đến, khi phố thị đã tắt đèn, còn lại chỉ là bóng tối bao phủ và cô. Đoan Lạc Hi vẫn mãi dựa người vào lan can, lia mắt xuống phía dưới những con đường vắng để tìm xem có thấy bóng hình ai đó thấp thoáng.

Nhưng vẫn như cũ, hoàn toàn không thấy.

Hôm nay cô lại tiếp tục mơ thấy một giấc mơ kì lạ, hình như... Cô cùng Giang Từ Yên tráo đổi thân thể thì phải.

Cô thấy bản thân mình đang nằm trên giường, cơ thể đau nhức lợi hại. Không hiểu sao bụng dưới của cô lại quặn đau đến vậy, một ít chất lỏng phía dưới từ đâu cũng bắt đầu chảy ra.

Cô đưa tay sờ xuống phía dưới hòng muốn kiểm tra thì phát hiện lớp chất lỏng đó... Không gì khác hơn là máu!

"Cơ thể của Giang Từ Yên? Máu?"

Bên ngoài, "Đoan Lạc Hi" đem ba bình sữa tiến tới, hung bạo đổ chúng vào trong hậu huyệt khiến nó như bị xé rách đau đớn.

"Aaaaa!" Cô la to trong vô vọng, "Đoan Lạc Hi" như bị điên lên, liên tục đổ sữa vào người hắn.

Mặc kệ cho cô có gào khóc thế nào, "Đoan Lạc Hi" cũng nhất quyết không chịu dừng lại. Cô giãy dụa hết mình nhưng hình như nó còn chẳng có tác động gì đến "Lạc Hi" cả.

Cô đã từng làm với hắn như thế? Lúc nào chứ?

"Bây giờ cô chưa làm, nhưng là ở một thế giới khác, cô đã giết chết con mình và người yêu thương mình bằng cách này." Nghe được giọng nói của chính mình mà Đoan Lạc Hi muốn sởn gai óc, khó tin nhìn "cô" chằm chằm.

"Chung quy thì cũng từ cô mà ra."

"Ư...ưm." Đoan Lạc Hi bị nhét khăn mùi xoa vào miệng, ánh nhìn cô trở nên mơ hồ không rõ, sau đó... Không có sau đó nữa.

Đoan Lạc Hi giật mình tỉnh lại, cả đầu tóc đều ướt đẫm vì mồ hôi, nhịp tim dồn dập không cách nào bình tĩnh được. Cảm giác lúc đó chân thực vô cùng.

Cô hạ tầm mắt, nhìn đôi bàn tay của mình. Chẳng phải chính cô, chính cô mới là kẻ dơ bẩn đó sao?

"Tôi đã làm cái gì thế này..." Đoan Lạc Hi vùi mặt vào gối nằm nức nở, hóa ra... Hóa ra ngay từ đầu, kẻ dơ bẩn chẳng phải là Mộc Cầm, càng không phải Giang Từ Yên... mà là chính cô, là chính Đoan Lạc Hi này!

Cô cảm thấy bản thân nhục nhã vô cùng, chẳng còn mặt mũi nào đối diện với hắn nữa, cũng không thể xin hắn tha thứ cho tội lỗi mà cô đã gây ra...

"Cái tên si tình chết tiệt này... Tại sao tôi lại hận anh như vậy, thực sự rất hận anh!" Cô khóc nức nở như một đứa trẻ, càng khóc càng cảm thấy hối hận không sao kể.

...

Khoảng chừng ba ngày sau, Đoan Lạc Hi nhận được điện thoại từ cấp dưới, báo là đã tìm thấy được Giang Từ Yên trong công viên cách đó không xa.

Cô hớt hải chạy đến, không ngờ lại bắt gặp được cái bộ dáng thân quen kia.

Đôi mắt hắn mơ hồ không có tiêu cự, quần áo nhem nhuốc xốc xếch quá thể, cuối cùng thì... cô đã hại hắn ra nông nỗi gì rồi đây?

Giang Từ Yên thân hình xanh xao ốm yếu đến đau xót, thảm hại đến thế này cũng thách có ai có thể nghe được hắn thốt ra một lời nào than vãn. Tính cách hắn luôn như vậy, quật cường và kiên định, rất dễ dàng khiến người ta đau lòng không sao có thể kể nổi.

"Giang Từ-"

"Két!" Một tiếng thắng gấp vang lên, kèm theo sau đó là âm thanh xe mất phanh tông trúng một vật gì đó. Không hiểu sao nó lại thu hút sự chú ý của Giang Từ Yên khiến hắn phải ngước mặt lên quan sát.

Người qua đường không lâu sau đó đã sớm vây kín xung quanh và đang bàn tán xôn xao về danh tính của người đã tắt thở này.

Hắn tò mò len vào đám đông, cảnh tượng trước mắt làm hắn sững người.

Giang Từ Yên kinh hách, không khí xung quanh như bị đóng băng ngừng trệ. Đó không phải, không phải là cô đó sao?

Tại sao lại đến đây? Tại sao lại, lại nằm ở đó?

Cô tại sao lại không nhìn hắn như trước? Tại sao lại không tìm kiếm hắn? Tại sao lại, không động đậy gì cả...

"Đoan Lạc Hi... Là em đó sao?" Hắn ngốc chưa đầy năm giây, giây kế tiếp đã lao thẳng đến bên cạnh cô.

"Đoan Lạc Hi, là em đó sao? em tỉnh dậy đi! Tại sao lại nằm ở đây? Tại sao... Anh biết sai rồi, Lạc Hi... Lạc Hi em mau tỉnh lại đi... Anh không, anh hứa sẽ không bỏ đi nữa... Em mau, mau tỉnh lại đi, Đoan Lạc Hi!" Giang Từ Yên ôm chầm lấy cỗ thi thể khóc không thành tiếng.

Mưa đã bắt đầu rơi... máu cũng theo dòng nước mưa mà được gột sạch, chỉ chừa lại một người đang ôm cỗ thi thể gào khóc vang vọng khắp vùng.

Đừng đi mà, xin em...