[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 41




Ngay lúc Đoan Lạc Hi muốn đi tìm nguồn gốc sự việc rõ ràng thì kẻ biết hết mọi chuyện lại trực tiếp mò đến chỗ cô.

"Thừa Yến?"

"Vâng, chị ấy nói muốn gặp cô."

"Cho vào." Đoan Lạc Hi xoa xoa mi tâm, tối hôm qua giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, vậy là từ đó cô bị tỉnh ngủ luôn.

"Đoan Lạc Hi." Thừa Yến đi vào liền gọi tên cô, gương mặt y hơi hoảng loạn lo lắng, không biết chuyện gì đã xảy ra với Giang Từ Yên rồi.

"Hôm nay tôi đến đây, không phải là đến để khuyên bảo cô cái gì. Tôi đến, là kể cho cô nghe sự thật đã được che giấu suốt bao năm."

"Sự thật? Cô lấy cái gì đảm bảo những gì cô kể cho tôi nghe đều là sự thật?" Đoan Lạc Hi gác chéo hai chân, ánh mắt lơ đễnh nhìn về nơi xa xăm.

Thừa Yến nhíu mày: "Tùy cô. Tôi chỉ muốn thay chủ tịch của mình nói hết một lần, đơn giản là... Tôi không muốn anh ấy phải chịu những đòn đánh cùng với sự ghẻ lạnh vô tội vạ từ cô."

"Ồ..." Đoan Lạc Hi nhếch khóe môi: "Nói thử xem?"

Thừa Yến mặc kệ thái độ của cô như nào, bắt đầu kể lại.

Năm mười bảy tuổi, Đoan Lạc Hi vẫn còn là một cô bé ngây thơ, ngày đêm tin tưởng vào một loại tình yêu như trong truyện cổ tích. Từ nhỏ cô phải sống thiếu đi cha mẹ, nên người cậu ruột này đối với cô chính là người thân duy nhất.

Nhờ có cậu hai mà bạn bè trong trường không trêu trọc cô là đứa trẻ mồ côi, nhờ có cậu hai mà cô ít nhiều còn có thể cảm nhận được cái gọi là hơi ấm gia đình.

Cũng năm mười bảy tuổi đó, cô gặp được Giang Từ Yên. Hắn là một người bạn trong lớp học của cô. Hắn thích vẻ đẹp ngây thơ trong trẻo của Đoan Lạc Hi, say mê đến nỗi quên mất cả đường về.

Cô cũng nhận ra tình cảm của hắn chứ. Cả hai cứ trôi qua êm đềm như vậy, rất bình yên và hạnh phúc.

Tưởng chừng như mọi thứ có thể kéo dài mãi mãi, cái cảnh tượng gia đình giả tạo đó cuối cùng cũng chỉ kéo dài cho đến khi cô hai mươi tuổi, là ở độ tuổi trưởng thành.

Hình tượng cậu hai trong mắt cô bỗng nhiên vỡ nát khi mà càng ngày hắn càng say sưa trong rượu chè, mượn nợ vay tiền khắp nơi. Đến nỗi hắn phải tìm đến nhà phu nhân Lâm nổi tiếng giàu có trong vùng để vay nợ.

Không có thứ gì thế chấp, hắn dùng mạng sống của mình để thế chấp.

Hắn không nghĩ tới phu nhân Lâm dám làm gì hắn vì suy cho cùng... Mạng của hắn dù cho có rẻ mạt đến đâu thì đó cũng là mạng của một con người.

Nhưng hắn đâu có ngờ tới, phu nhân Lâm từ lâu chính là một sát thủ?

Ban đầu hắn dùng trinh tiết của cô để thế chấp, nhưng sau một lần phát sinh thèm muốn ngoài mong đợi hắn đã đè cô ra và xử sạch.

Đoan Lạc Hi bị c*ơng hi*p đến bất tỉnh, khi mở mắt một lần nữa thì ký ức của cô quay trở về vào năm mười bảy tuổi.

Từ lúc đó, Giang Từ Yên luôn muốn toàn tâm toàn ý bảo hộ cho cô.

Cậu hai của cô thấy Đoan Lạc Hi có được trụ vàng để bám thì căm ghét vô cùng, năm lần bảy lượt dụ dỗ cô đi kiếm tiền về cho hắn nhưng đã bị Giang Từ Yên phát hiện thì liền đuổi đi.

Giang Từ Yên không muốn cô bị chấn động tâm lý càng thêm suy sụp khi biết người cậu cô hằng ngưỡng mộ là một tên cầm thú còn định gán nợ bằng trinh tiết của cô. Vì vậy, cái ngày cậu hai Đoan Lạc Hi bị phu nhân Lâm bắn chết, Giang Từ Yên phân phó cho tất cả mọi người nhớ rằng, hắn sẽ nói với cô sự thật... người đã giết chết cậu hai thân yêu của cô là hắn.

Để cô sinh ra thù hận với hắn thay vì để cô ôm đau khổ suốt đời.

Nhưng đáng thương thay, không đầy nửa tháng sau... Giang Từ Yên bị tai nạn xe, cơ thể không còn được như trước. Không còn cái gọi là mạnh mẽ công chiếm đối với cô, cũng chẳng thể làm một tổng tài ngang tàn hống hách trước mặt cô.

Cái tôi mong manh của hắn đã bị cô giẫm nát.

Đoan Lạc Hi mang sự thù hận bước vào con đường tội lỗi đến không thể thoát ra, người đúng ra phải được cô mang ơn lại bị chà đạp tới mức sống chết không rõ ràng.

"Tôi nói cho cô biết bởi vì... Tôi thấy, cô không xứng đáng với tình yêu mà Từ Yên trao tặng cho cô... Cô không biết trân trọng, mà nực cười hơn nữa là... Do cái não bộ ngu xuẩn xem cậu hai của mình là nhất kia!"

Một không khí im lặng bao trùm lên toàn bộ căn phòng làm việc lớn sang trọng. Đoan Lạc Hi không nói thêm từ nào, cũng không phản biện thêm tiếng nào.

Nếu không có giấc mơ kia... Cô thực sự sẽ đứng dậy và cười vào mặt Thừa Yến thật đấy!

Nhưng những gì y kể lại hoàn toàn khớp với giấc mơ cô đã gặp vào đêm hôm qua...

...

Buổi chiều tà, ánh dương rực rỡ suốt ngày dài rốt cuộc cũng dần trở nên mờ ảo muốn tắt hẳn, lê bước trên đoạn đường ngắn quay về căn hộ mà cô cứ nghĩ con đường này giống như trở nên xa tận mấy cây số.

Bước vào căn phòng tối tăm, cô giật mình khi người vẫn hay chờ cô trở về trên giường nay đã biến mất. Cái khóa đeo trên chân cũng được mở ra, Đoan Lạc Hi hoảng loạn chạy ra ngoài hỏi người xung quanh thì nhận được một tin xấu, xấu vô cùng... Có một cô gái nào đó đã đến và đưa hắn rời khỏi đây rồi.