[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 3




Ở dưới đại sảnh là rất nhiều người, có người hầu cũng có ba mẹ của nàng. Còn cô dì chú bác thấy sang bắt quàng làm họ cũng rất đông vui nhộn nhịp.

Diệp Hồng Phúc là ba của nàng vừa thấy An Vân ôm hắn xuống thì nở nụ cười: "Anh Túc hôm nay thật lười biếng."

Diệp An Vân bất đắc dĩ: "Là do con không muốn hắn thường xuyên phải đi cầu thang."

Mẹ nàng ở dưới bếp cũng đi ra: "Mau đến, hôm nay mẹ nấu món mà Anh Túc thích nhất đây."

Em gái của nàng, Lâm Nhã. Người em gái họ duy nhất không màng đến đống gia tài đồ sộ của nàng chạy đến, lễ phép kéo ghế ra: "Chị! Để anh ấy ngồi ở đây."

Đồng thời một người phụ nữ là cô của nàng cũng làm ra hành động tương tự, vẻ mặt thân thiện ôn nhã nói với nàng: "Để cô giúp cháu."

Diệp An Vân mỉm cười: "Em muốn ngồi ở đâu?"

Hắn không buồn nhìn tới, gắt gao ôm cổ nàng: "Trên chân chị."

Diệp An Vân xém chút thì bật cười thành tiếng, gật gật đầu cảm ơn Lâm Nhã nhưng nàng lại ngồi vào ghế đã được kéo ra bởi bà cô kia nhằm giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho ả. Không nghĩ đến, tiểu gia hỏa trong lòng sắc mặt bỗng nhiên khó coi: "Ngồi ở ghế tiểu Nhã đã chuẩn bị."

Lâm Nhã mặt đương lúc buồn hiu cư nhiên ngạc nhiên, giây kế tiếp tràn đầy hạnh phúc lại chạy đến kéo ghế ra.

"Chị! Nhanh! Ngồi ở đây! Ở đây!"

Trong nhà ai mà không biết Trương Anh Túc thích nhất là ở cùng với Lâm Nhã và An Vân. Vừa nãy là hắn chưa kịp nói hết câu thôi.

Bà cô nọ máu nóng sôi trào nhưng cố gắng kìm nén càng làm cho những người xung quanh trông thấy được một trận hả dạ.

Ba mẹ của nàng khỏi phải nói đến rồi đi. Họ yêu thương nhất nàng công chúa này, mà người ta hay nói yêu người là yêu cả lối đi, cuối cùng là họ vẫn chỉ toàn mắt nhắm mắt mở coi như không quan tâm đến mà bỏ qua.

"Anh Túc, con xem món này hợp khẩu vị hay không?" Mẹ nàng lên tiếng cắt đứt sự im lặng của tất cả mọi người. TruyenHD

"Mẹ nấu là ngon nhất." Trương Anh Túc ôn nhu mỉm cười, rất biết cách làm hài lòng người lớn nên ba mẹ An Vân không ai có thể trách cứ được hắn cái gì.

Khi ăn uống xong xuôi, Diệp An Vân xoa lưng hắn, mềm giọng hẳn: "Chị pha sữa cho em uống nha, ngoan."

Hắn gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xem phim ở phòng khách cùng ba Diệp chờ nàng đem nước uống đến.

Cùng xem còn có những người khác, mọi người ngồi quây quần bên nhau trò chuyện rất sôi nổi. Trương Anh Túc nằm nhoài trên đùi của mẹ Diệp, đầy hưởng thụ mà ăn nho đã được bà bóc vỏ cho.

"Anh Túc ngoan, ăn ít một chút để bụng uống sữa." Bà Diệp dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn khẽ nói.

Những người ngồi xung quanh thấy cảnh này thì khinh bỉ, có người lên tiếng, giọng thực chua ngoa: "Cô à, gia đình cô và An Vân đừng chiều hư nó như vậy. Mãi rồi nó chẳng xem cô ra gì bây giờ đấy!"

"Phải đó, tôi thấy cô và An Vân cứ nhu nhược kiểu gì. Mai rồi thế nào cũng bị nó trèo lên đầu ngồi."

"Một tên nam nhân mang bụng lớn, có cái gì kiêu ngạo chứ?"

"..."

Ba Diệp gấp báo lại, đập tay lên bàn nghe một tiếng "rầm". Mặt ông khó chịu: "Mấy người, ồn quá."

"Chúng tôi chỉ đang muốn tốt cho gia đình ông và con bé An Vân. Ông..."

"Câm miệng." Diệp An Vân một tay cầm cốc sữa nóng hổi, một tay chống hông, giọng nói ẩn chứa tức giận: "Nên nhớ là, mấy người đang ở nhà 《Riêng》 của tôi. Ngay cả ba mẹ tôi còn phải kiêng dè, mấy người lại cứ thế oang oang cái mồm lên. Có tin hay không hôm nay mấy người một bước cũng không thể rời khỏi nơi này?"

"Hắn vì tôi mang thai, mấy người lại bảo hắn thành như thế. Dám nói như vậy trước mặt đương sự là khiếm nhã lắm đấy." Nàng đặt cốc sữa xuống bàn, tiếp tục nói: "Tiền tài mấy người đang có... Có tin không tôi liền một giây lấy lại?"

"Hử?"

Những người đang có mặt thần kinh đột nhiên bị kéo căng. Miệng bất giác không hẹn mà ngậm lại, đối với họ tiền mới là tất cả. Vài phút không hay này, vẫn là nên sớm kết thúc.

Trương Anh Túc ngồi dậy, cau mày: "Không khí thật ngột ngạt."

"Đuổi về." Ba Diệp tỉnh bơ đứng dậy ra lệnh với những người đeo kính đen đang có mặt trong nhà. Còn ông thì cùng với mẹ Diệp chậm rãi cùng nhau tiến lên lầu.

Những người đang xem kịch hay tự nhiên không được chừa cho chút mặt mũi nào bị đuổi về. Trong lòng vừa nhục nhã vừa hận nhưng không thể làm gì.

Sau khi lùa vịt bầu đi hết thì Diệp An Vân vẫn phải dùng bình xịt khử khuẩn khử mùi các kiểu mới miễn cưỡng không lưu lại mùi lông gà lông vịt khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Nàng quay lại phòng khách, tiến đến gần hôn thật nhẹ lên trán hắn: "Anh Túc ngoan, chị ôm em lên phòng nhé?"

"Ừm." Hắn không biểu tình gật đầu một cái.

...

Sắc trời mặc dù đã về khuya mà đèn trong phòng Diệp An Vân vẫn bật sáng. Căn bản là do tiểu tổ tông hôm nay khó chịu quá mức, nháo một trận rất ra hồn.

"Bụng khó chịu... muốn, xoa..."

Diệp An Vân thật buồn ngủ, nhưng động tác vẫn là không ngừng động, chỉ muốn tâm can bảo bối dễ chịu một chút.

"Anh Túc của chị, còn khó chịu hay không?"

Trương Anh Túc vùi mặt trong ngực nàng, giọng nói mơ hồ thiếu kiên nhẫn: "Đau... đau quá..."

Nàng khó hiểu, bất giác suy nghĩ một hồi. Thai mới chỉ năm tháng, tại sao lại đau bụng rồi? Nàng cũng không thấy lúc nãy có gì bất ổn mà...

"Chị... thức ăn, vừa nãy thức ăn... hình như có vấn đề..."

Trong lòng Diệp An Vân lộp bộp mấy cái. Dứt khoát cho người gọi bác sĩ đến. Nếu thực sự thức ăn có vấn đề, nàng cho dù lật tung cả căn nhà này... cũng nhất định sẽ khiến kẻ đứng sau sống không yên ổn!

Tay Diệp An Vân bỗng chốc siết chặt thành quyền.