[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 2




Ánh nắng dần trở nên mờ nhạt vào buổi chiều tà, khi vạn vật đã dần dần trở nên yên tĩnh, trong căn phòng sạch sẽ có một bảo bối đang say ngủ trên chiếc giường lớn trắng tinh khôi.

Hắn ngủ hình như không được ngon giấc, phần vì bị thai bụng lớn chèn ép khiến hắn không thở được, phần vì lo lắng khi tỉnh lại thì ai kia sẽ chạy mất.

Diệp An Vân chậm rãi vào phòng, tự mình thay toàn bộ thảm lông lót sàn, thay thêm một ít tinh dầu dễ chịu khiến hắn an giấc hơn.

Dường như cảm nhận được sự lén lén lút lút của ai kia, tức thì Trương Anh Túc lim dim tỉnh lại, trong đôi mắt còn mang theo sự mơ màng.

“Chị?”

“Anh Túc...” Nàng giật mình quay người nhìn sang, giây kế tiếp không chần chừ nhanh chóng đến đỡ hắn ngồi dậy: “Sao tỉnh lại sớm thế? Không ngủ thêm một chút nữa?”

“Không muốn.” Thanh âm hắn đột nhiên khàn khàn làm nàng xém thì sợ đến ngu, không vui nói: “Lúc sáng la cái gì chứ? Bây giờ giọng bị khàn rồi.”

Không để tâm đến lời nàng, hắn quay người toan muốn đứng lên.

“Muốn gì nữa?”

“Em muốn ăn.” Trương Anh Túc nhìn Diệp An Vân đăm đăm, nghe ra trong lời nói còn mang theo vài phần ủy khuất: “An Vân, em muốn ăn. Bảo bảo cũng muốn ăn.”

“Còn chưa đến giờ ăn, em đừng có mà lảng đi ăn vụng.” Nàng nhíu mày kéo tay người lại. Khỏi cần đoán cũng biết giây kế tiếp Trương Anh Túc nổi giận đến cỡ nào.

Diệp An Vân khẽ thở dài, ôm hắn vào lòng dỗ dành: “Đừng giận, ngày mai đi đâu chị cũng sẽ báo với em một tiếng. Sẽ không lén lút bỏ đi nữa. Anh xã à, đừng giận mà.”

“Vậy... Tuần này, chị cho em theo chị đi học được không?” Hắn ngước mặt hướng nàng đầy cao hứng hỏi.

“Hả?” Diệp An Vân mơ hồ: “Em đùa chị đấy à?”

“Không.”

“Em biết tuần này chị phải bay qua Pháp học thiết kế. Em cố tình đúng không?” Hắn giống như cố ý phá vỡ giới hạn cuối cùng của nàng, trực tiếp khiêu khích sự kiên nhẫn của Diệp An Vân.

“Nếu không thì chị định bỏ em ở nhà?” Trương Anh Túc bĩu môi: “Tra nữ chết tiệt.”

Tra, nữ?

Nàng bất đắc dĩ dở khóc dở cười, hắn lại nói tiếp: “Chị không đồng ý?”

“Được được! Đồng ý thì đồng ý. Đến giờ ăn tối rồi, đi tắm nào rồi xuống tầng dùng bữa.” Diệp An Vân so với trọng lượng cơ thể Trương Anh Túc không có chênh lệch. Chẳng qua, hắn vẫn nhẹ hơn nàng một chút nên việc ôm ngang hắn lên đối với nàng là điều dễ dàng.

Thả người vào bồn tắm đang tỏa hương thơm nhẹ, nàng mới bắt đầu tháo mở áo ngoài cho hắn nhằm tránh cho người trong lòng bị lạnh.

Nàng không khác gì người mẹ hiền đang chăm con nhỏ, cẩn thận từng chút từng chút một chỉ sợ nếu không tên tính khí không tốt này sẽ bị thương.

Nàng xoa xoa lên chiếc bụng nhô cao của hắn mà trong lòng vui vẻ. Chỉ còn hơn 4 tháng nữa, những bảo bối của nàng sẽ ra đời.

“Đang nghĩ cái gì mà vui vẻ vậy?”

Nàng tỏ ra đăm chiêu nhìn hắn, cười khúc khích: “Nghĩ xem sau khi những đứa trẻ ra đời, phải làm sao mới có thể trông được hết cả bốn bảo bối.”

“Bốn...” Trương Anh Túc không thích lắm khi mà nàng dám đem hắn biến thành một đứa trẻ, nhưng cũng không có hơi sức phản bác nàng. Hắn vùi đầu vào cánh tay Diệp An Vân thì thầm: “Em mệt, không thích động đậy nữa.”

Diệp An Vân sững người, cái tính nết ngang ngược này của hắn còn không phải do một tay nàng dưỡng ra? Nghĩ đoạn, lời muốn nói cũng lười nói. Chung quy thì cả hai đến với nhau như nàng và hắn cũng không phải chỉ vì lời nói.

Diệp An Vân chậm rãi tẩy rửa thân thể cho hắn, lại nhấc bổng hắn ôm ra ngoài. Hắn cả người được quấn khăn bông ấm áp thì thích thú đột nhiên bật cười: “Chỉ có chị thương em.”

“Đương nhiên, không thương em thì thương ai? Hử?” Sau khi lau khô người, nàng tiếp tục lôi ra máy sấy để sấy tóc cho hắn. Thành ra sau một đoạn thời gian rất dài, Diệp An Vân mới có thể đem hắn được xuống dưới tầng.