Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 20: - Thế giới 2 (8): Ma Trơi Đốt Đèn🎋




***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )


***


Trường Hi nhìn Tần Trà chăm chú, có hơi bàng hoàng mà ngẩn người. Một lát sau, khóe miệng hắn cong lên lộ ra nét cười rất không đúng đắn.


"Cô bé ngoan". Hắn đưa tay vuốt nhẹ nhúm tóc xù của cô, sau đó hạ lên đỉnh đầu một nụ hôn, dây dưa mà lưu luyến. Ngay cả giọng nói cũng liêu xiêu đến kỳ lạ, "Chú rất thích, thưởng cho bé nè."


Mọi người xung quanh lại lần nữa:..... Định mệnh định mệnh định mệnh!!!! xem bọn họ chết hết rồi à ?


Lúc này, ba cây nến cắm lên giá sáng rực, vừa vặn người đàn ông số 8 đứng cạnh ngay lò sưởi âm tường. Hắn ta cụp mắt, không được tinh tường mà cố nhìn lên trên đài, sau đó chậm rãi đọc gằn từng chữ:


"Số 3 - Vương Quan Diệc- sát thủ, số 5- An Ngọc- cảnh sát, số 13- Phó Trung Nhạc- sát thủ."


Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị kéo lại.


Tính từ vòng đầu tiên của trò chơi cho đến tận bây giờ đã chết hai người bình dân, hai sát thủ và một cảnh sát.


" Ấy chà, lần này chơi tốt thật." Ngữ điệu của người phụ nữ số 11 giống như bóng nói gió gì đó, nghe cứ âm dương quái khí: "Nhìn lại thì bây giờ số người chết ở mỗi nhóm khá đồng đều."


Người chết đều đều, chứng minh những lần sau đó bọn họ sẽ chém giết càng kịch liệt hơn.


Nhìn sắc mặt của mọi người không được tốt cho lắm.


"Được rồi." Mập mạp do dự, cũng không quên ăn một ngụm lớn, mơ hồ nói: "Ở chỗ này lo lắng sợ hãi còn không bằng ăn nhanh lên rồi ngủ một giấc cho ngon, một chút nữa sẽ tiến vào vòng trò chơi tiếp theo."


Tần Trà lúc này đang ngồi trên bục khán đài, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thai phụ số 9.


Lúc đó số 3 Vương Quan Diệc viết tên Chu Cát lạc, nhưng mà Chu Cát Lạc cũng không chết, dựa theo quy tắc mà nói, số 3 chính là sát thủ, như vậy có thể khẳng định, Chu Cát LẠc chắc chắn là cảnh sát.


Tần Trà nhìn số 12, gã ta hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này, Tần Trà bắt đầu tự thôi miên ___


Nếu như số 12 là cảnh sát, vậy thì vòng tiếp theo hã cũng sẽ không viết tên Chu Cát Lạc, còn nếu hắn là sát thủ cũng không có cách nào giết Chu Cát Lạc, vậy nên vòng trò chơi tiếp theo cực kỳ quan trọng.


Tần Trà lôi kéo cánh tay Trường Hi, kề tai nói nhỏ: "Vòng kế tiếp chú muốn viết tên ai cũng đừng viết, cứ viết bậy đi."


Bốn giờ chiều, Tần Trà chuẩn bị đi theo số đông vào phòng gửi đồ tìm quần áo rồi tắm rửa. Đột nhiên sắc mặt Trường Hi thống khổ đè lại ngực, sau đó té quỵ xuống đất.


Sàn nhà bằng gỗ, tiếng chạm này vừa buồn bực vừa vang vọng. Tần Trà chuẩn bị vào phòng giữ đồ, theo bản năng liền nhìn lại. Cô còn chưa ý thực chuyện gì đã xảy ra, thì cơ thể đã nhanh hơn ý thức, chạy thật nhanh đến bên cạnh hắn.


"Anh bị sao vậy?"


Giọng cô bé có vẻ rất lạnh lùng nhưng động tác lại không chút sốt ruột nào, cô đưa tay đỡ lấy hắn, sau đó dìu hắn tựa vào ghế sa lon.


Trán Trường Hi lúc này lấm tấm mồ hôi hột, hô hấp cũng dần trở nên nổi gấp gáp, sắc mặt hắn thay đổi từ thống khổ đến kìm nén, bất quá chỉ xảy ra trong tích tắc.


Hắn vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của Tần Trà, trong đôi mắt xinh đẹp vừa kiêu căng lại vừa ôn nhu bảo:


"Đau quá đi, bé con mau mau hun ta đi."


Tần Trà:.....clm


Cô kỳ quái mà bình tĩnh lại.


Bởi vì tính chất đặc thù trong công việc nên Tần Trà phải học tập rất nhiều biện pháp cấp cứu, trau dồi y học, lo lắng ban đầu qua đi, cô rất có trật tự kiểm tra từ đầu đến cuối.


"Chú cố tình bệnh?"


Cảm thấy hô hấp hắn ngày càng dồn dập, Tần Trà muốn thay hắn cởi nút áo ra, mà những người khác cũng vừa chạy đến.


"Xê ra để tôi xem thử". Người phụ nữ số 7 biểu tình nghiêm túc, cô ta lúc này nhanh chóng quỳ bên cạnh Trường Hi, đẩy Tần Trà ra bên ngoài một chút, ngữ khí ôn hòa lại rất kiên quyết, "Em gái nhỏ đừng quá lo lắng, giao cho chị đi."


Số 7 đưa tay muốn giúp Trường Hi cởi nút áo ra lại bị hắn hất sang một bên.


Đầu hắn đầy mồ hôi, thần sắc lúc này cực kỳ ân nhẫn, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng, "Để cho con bé làm." ( Đào: dừa bươm bướm gì đâu ಠ∀ಠ)


Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.


Ngón tay vô cùng tái nhợt của Trường Hi cẩn thận nắm lấy ngón tay út Tần Trà, hắn toàn tâm toàn ý nhìn cô, sắc mặt chuyên chú, "Cục cưng tới đây nào."


"Tôi là nhân viên y tế chuyên nghiệp." Số 7 có chút bất mãn mà nhíu mày, cô ta nhấn mạnh, "Anh cần phải nhanh chóng cứu trị."


"Ta chỉ tin tưởng mình em."


Trường Hi thậm chí không nhìn đến số 7, chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt non nớt của Tần Trà, đôi môi hắn tái nhợt nhấp nháy, thần sắc chuyên chú, được ăn cả ngã về không, mỗi chữ mỗi câu nhất định phải là Tần Trà đáp ứng. "Ngài là tất cả của ta."


"Cho nên tất cả của ta đều giao cho ngài."


Sự bình tĩnh điên rồ của hắn khiến người khác rất hoảng hốt, Tần Trà cũng chỉ có thể thích ứng.


Cô nhìn về phía hắn, khôn khéo hỏi: "Chú ơi, chú để thuốc ở chỗ nào?"


Tần Trà giúp hắn mở nút áo, đè Trường Hi xuống, có ý định lục túi quần hắn móc ra một lọ thuốc nhỏ, số 12 rất tinh ý mà bưng một ly nước ấm lại.


Uống thuốc xong, sắc mặt Trường Hi tốt hơn rất nhiều, sau khi Tần Trà vội vã tắm rửa, vẫn luôn coi chừng Trường Hi uống thuốc rồi mê man, mãi cho đến khi những người khác ăn no bắt đầu nghỉ ngơi Trường Hi mới tỉnh lại.


Hắn ôm cô cùng ngồi trên ghế sa lon, thân thể cô mềm mại dựa lên hắn, hắn hôn lên ấn đường cô, dỗ dành cô ngủ.


"Ngủ sớm chút đi nào."


Tần Trà có hơi mơ màng, dù cô có ý chí sắt thép nhưng cơ thể cô cũng không cứng rắn như vậy, chơi liên tục hai trò chơi, tinh thần luôn căng chặt quả thực chịu không nổi, huống chi Trường Hi cũng rất kiên nhẫn kể cho cô nghe chuyện xưa:


"Có một nữ nhân cứu một bé trai, ngài ấy đối với hắn rất tốt". Giọng nói hắn dường như có ma lực, mềm mại, khàn khàn cùng kiên trì mang theo nét cười, "Dạy hắn tập võ, bồi hắn ngủ, đã thế còn tặng quà cho hắn, không ngại hắn chỉ là một kẻ mù lòa."


Tần Trà mơ hồ nghĩ cái chuyện xưa này có chút quen quen, nhưng giọng nói hắn giống như thôi miên, cô càng lúc càng buồn ngủ.


"Nàng ở bên cạnh tiểu nam hài rất lâu, lâu đến mức tiểu nam hài kia cho rằng nàng sẽ mãi mãi ở cạnh hắn, vậy mà sau đó, nàng ấy chết."


Tần Trà đã ngủ hoàn toàn, ánh mắt Trường Hi lại rơi trên mặt cô, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười vi diệu.


"Nàng ấy vì người khác mà chết, lại chết trong ở trong lòng tiểu nam đó."


"A, thật đáng giận mà." Hắn nhẹ nhàng nói, lạnh lẽo dính nhớt như rắn bò, "Cho nên tiểu nam hài rất đau lòng, nhưng không sao cả, nàng hiện tại vẫn đang nằm trong lòng tiểu nam hài kia mà."


Trường Hi nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Tần Trà, tư thái cọ xát nhẹ nhàng nói:


"Nàng sẽ vĩnh viễn ở trong lòng hắn, ta thề."


Số 12 nằm trên ghế salon nhỏ cách bọn họ không xa, gã ta nhìn bọn họ một hồi, có chút trăn trở khó ngủ.


Mãi cho đến khi thấy Trường Hi hôn khóe môi cô bé, gã không thể nhịn được nữa, xoay người đứng dậy, khe khẽ đến gần, cầm một điếu thuốc đưa cho Trường Hi.


"Người anh em, làm một điếu không?" Gã quang minh lỗi lạc đưa tay qua, bản thân lại có chút lưu manh mà ngậm một điếu bên mép, thấy Trường Hi nhận lấy, gã mới lắc lắc bao thuốc lá trống rỗng, chậc một tiếng, "Hết thuốc rồi, về sau có chút khó khăn đây."


Số 12 muốn chăm lửa cho điếu thuốc trong tay Trường Hi, thì bị Trường Hi thu lại, tỏ vẻ cự tuyệt. Thậm chí hắn còn cầm lấy bật lửa để trong tay ngắm nghía.


Số 12 hiểu rõ.


"Chà, đây là không muốn hút thuốc ở trước mặt tâm can bảo bối." Gã ta cười khúc khích, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bảo bối nhà anh vẫn còn rất nhỏ."


Lời ngầm chính là - một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có thể kiềm chế một chút được không, người ta vẫn còn nhỏ như vậy!


Trường Hi trả bật lửa lại cho hắn, sau đó đem Tần Trà đang ngủ say ôm chặt hơn một chút, cô bé trong ngực khẽ nhếch miệng, bàn tay nho nhỏ nắm thành quả đấm đặt ở bên mép, bộ dáng rất là ngây thơ đáng yêu.


Số 12 nghĩ cô bé sau khi lớn lên sẽ rất đáng yêu.


Nhưng mà vẫn còn "xanh non" quá.


"Thu lại ánh mắt của cậu ngay." Gương mặt âm trầm của người đàn ông số 10 lướt qua gã, giọng nói nhạt nhẽo băng lãnh giống như đang nói với một vật chết, "Con bé là của tôi."


Số 12 tức cười, sau đó gã ta lại nghe đối phương nói:


"Con bé là của tôi, vĩnh viễn là của tôi, cho dù có nhỏ tuổi hay lớn tuổi thì vẫn là của tôi."


Số 12 rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hơi cắt ngang một chút: "Anh không cảm thấy sao, con bé còn quá nhỏ?"


"Cho nên tôi sẽ một mực chờ đợi." Tâm tình hắn biến hóa cực nhanh, trong ánh mắt hàm ý cười càng rõ rệt, "Cho nên tôi mới thủ thân như ngọc."


Nhưng đối với số 12 mà nói, gã ta nghĩ....


Ha ha, một thằng đàn ông chính trực tráng niên hơn ba mươi tuổi phải thủ thân như ngọc ít nhất mười năm ???


Gã không tin, gã đặc biệt không tin!


Số 12 xoay người thở dài, quay về chỗ của mình nằm xuống nghỉ ngơi.


Ngày hôm sau Tần Trà từ lúc sáng sớm tỉnh lại, nhìn kim đồng hồ phòng khách chỉ đến năm giờ sáng, căn phòng đóng chặt, không có cửa sổ, đèn trong phòng sáng trưng.


Trường Hi không ở đây, những người khác còn đang ngủ say. Tần Trà giương mắt nhìn về phía nhà bếp, phát hiện Trường Hi đang hâm nóng bánh mì sữa tươi.


Sau đó cô rón ra rón rén, cẩn thận từng li từng tí đi tới lò sưởi âm tường.


Trường Hi có nói qua, 'focus' trong tiếng latin có nghĩa là lò sưởi âm tường, chính là muốn nhắc nhở cô, cạnh lò sưởi âm tường có gợi ý tên của ai đó chăng?


Tần Trà đứng bên cạnh lò sưởi, dò xét hai bên trái phải một vòng ngắn ngủi, ánh mắt rơi xuống rèm cửa rơi xuống ngay cạnh lò sưởi âm tường.


Cô đưa tay tới, ở bên trong móc ra một con búp bê.


Một con búp bê làm thủ công bình thường, Tần Trà lật qua lật lại nhiều lần cũng không phát hiện ra manh mối nào đặc biệt.


Tần Trà suy tư một hồi, sau đó ngoan ngoãn bị Trường Hi đem đi rửa mặt. Trường Hi rất kiên nhẫn giúp cô buộc tóc, Tần Trà một bên đánh răng một bên nghĩ: "Mở ra thẻ quyết định số 8 ở trong tay, dựa theo tình huống lúc trước, một người có hai tấm thẻ quyết định."


Cho nên tin tức còn lại nằm trong một tấm thẻ quyết định khác.


Ăn sáng xong mọi người lại xúm lại tiến hành thảo luận ngắn:


"Tôi nghĩ chúng ta nên đoàn kết lại." Cô gái số 7 nói: "Lúc trước tất cả mọi người không có thời gian bàn bạc, tôi nghĩ, chúng ta nên để cho trận doanh có số lượng người sống sót nhiều nhất."


"Chậc." Người phụ nữ số 11 miệng lưỡi bén nhọn phản bác, "Làm sao mà cô biết được trận doanh nào còn nhiều người chứ? Hơn nữa ý của cô chính là để cho người khác vì mình hy sinh sao? Dựa vào cái gì chứ?"


Số 7 nhíu mày bảo: "Còn đỡ hơn 13 người chỉ còn lại một người còn sống? Hiện tại thân phận cảnh sát là chết ít nhất..."


"Cô là cảnh sát đúng không?" Số 11 nói móc số 7, "Vì là cảnh sát nên mới lo lắng như vậy, cô hẳn là cảnh sát rồi nhỉ? Lúc nào cũng trưng ra bộ mặt công chính liêm minh, nhưng lòng dạ so với người khác thì ích kỷ hơn nhiều."


"Tôi... tôi chỉ là thuận tiện..."


"Đủ rồi." Mập mạp quát cả hai người, "Ồn ào cái gì, bộ chưa đủ loạn hả?"


Sau đó tên đó nhìn Trường Hi và số 12, "Tình huống của nhóm mấy người là thế nào? Trong một vòng mà đã chết đến tận hai người?"


Số 12 nói dối, "Đại khái chính là thành công viết được tên hai người."


"Cho nên, vòng tiếp theo, chúng ta không thể biết sẽ chết bao nhiêu người nữa..." Giọng nói của số 7 nghe rất khó chịu, sau đó cô ta lại đề nghị, "Chúng ta tự mình trao đổi tin tức cho nhau, tốt nhất phải tận lực đảm bảo nhiều người sống nhất có thể, đây mới là điều đúng đắn?"


"Mấy người muốn làm gì thì làm, tôi không tham gia."


Số 11 bật cười một tiếng, rút khỏi thảo luận.


Số 12 sờ sờ bao thuốc lá, không móc ra được điếu thuốc nào, gã ta có chút phiền não, sờ mũi mở lời, "Không được đâu, ai cũng muốn sống sót cả."


Thảo luận cuối cùng tan rã trong không khí không mấy vui vẻ.


Không biết trò chơi kế tiếp sẽ là cái gì, không muốn chia sẻ thông tin cũng không muốn bị người khác dò xét, nói dăm ba câu cũng không còn gì để nói.


Bọn họ đợi ở trong phòng khách đúng hai ngày mới bị truyền tống đến căn phòng mới.


[ Đây là phòng số 3 ]


[ Mọi người sẽ chơi một trò chơi không chỉ ra quy tắc ]


[ Người thua sẽ bị công khai thân phận ]


Tần Trà cúi đầu, trước mặt là một xấp bài poker chỉnh tề.


Tiếp đó chính là:


[ Mời ra bài theo thứ tự ]


***


Đào: Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu, tuần trước mình bận ôn thi quá nên quên đăng mất, nay tạ lỗi với mọi người là thế giới thứ 2 sẽ không set pass hai chương cuối như thường lệ. (ノ'д`)