Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 17: - Thế giới 2 (5): Ma Trơi Đốt Đèn🎋




***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )


***


[ Mọi người sẽ họp thành ba đội, mỗi đội có hai người chơi ]


"Đây là... cái gì?" Nữ sinh số 5 nắm lấy áo người đàn ông số 12, trốn phía sau hắn nhìn cái gương trước mặt, có chút sợ sệt hỏi, "Nhiều gương như vậy... là muốn làm gì đây?"


Từ khi tận mắt nhìn thấy người đàn ông số 2 có cái chết thê thảm như vậy, mọi người ai nấy cũng đều căng thẳng trong lòng.


Mà trước mắt là mấy chục tấm gương rộng hàng chục mét, nhìn về phía trước chẳng biết nó dài và sâu bao nhiêu, không biết khu vực của căn phòng ở đâu, chỉ thấy trên mặt gương xuất hiện rõ nét đủ loại sắc thái biểu cảm của mỗi người.


[ Ba tổ khác nhau tiến vào mỗi cửa khác nhau ]


"Đây là mê cung gương," Người đàn ông số 12 nắm lấy cổ thay nữ sinh số 5 kéo ra, sau đó đảo mắt nhìn biểu tình của những người khác chốc lát rồi mới nói tiếp, "Chỉ là mê cung mà thôi, cũng không phải là khó."


Ngay sau đó giữa không trung lại xuất hiện nhắc nhở mới:


[ Mọi người có 72 giờ để ghi tên người bị chỉ định lên trên đốt đèn ]


[ Bắt đầu tính giờ ]


Mọi người trong khoảng thời gian ngắn có chút bất ngờ, nữ sinh số 5 líu lưỡi nói, "72 giờ? Không cần lâu như vậy chứ? Tôi phải làm thế nào để ăn uống!"


"72 giờ," số 12 lấy ra bao thuốc lá cùng bật lửa, cầm trong tay nhưng hắn không hút, tiếp đó giương mắt nhìn Tần Trà và số 10, hắn nói ra suy đoán của mình, "Ý này chính là nói, nếu trong vòng 72 giờ không thoát ra khỏi mê cung, chúng ta sẽ mất đi cơ hội thoát ra, vĩnh viễn mắc kẹt chết ở chỗ này?"


Nữ sinh số 5 kinh hãi, "Không phải chứ?"


Nhưng số 12 lại nhìn chằm chằm vào số 10, dường như người kia gật đầu gã mới có thể xác định được suy đoán của mình là chính xác.


Từ lúc tiến vào, tay số 10 vẫn luôn ôm chặt cô bé không buông, nghe số 12 hỏi như vậy, hắn mới thoáng đổi tầm mắt nhìn vào cổng phía bên trái, ấm áp nói: "Chúng ta sẽ đi vào cổng bên trái."


Cũng không chờ những người khác phản ứng lại, số 10 đã ôm Tần Trà bước vào mê cung đầu tiên.


Những người khác: ... Chẳng phải chúng ta trước tiên nên bàn bạc một chút cách đối phó với thảo luận chia nhóm một chút sao?


Số 12 thu lại bật lửa vào trong túi quần, chân dài bước tới thai phụ đang nửa tỉnh nửa mê kia, gã khom lưng, vươn cánh tay vô cùng vững chắc và ổn định mà ôm ngang cô lên, "Tôi và cô ấy sẽ đi vào cổng bên phải, hai người các ngươi đi vào cổng chính giữa đi."


"Không được!" số 5 vừa thấy số 12 ôm thai phụ kia liền nóng nảy, nghe gã nói như vậy ả càng lớn tiếng từ chối, "Tôi không muốn! Tôi muốn đi cùng anh cơ!"


Số 12 vô cùng dứt khoát, chẳng dây dưa hay dông dài nói, "Tôi mang Chu Cát Lạc đi."


"Không!" Thấy hai người sắp bước vào cổng, số 5 chạy tới ôm tay gã làm nũng nói, "Đi cùng nhau là được rồi, một mình anh cũng không biết cách chăm sóc chị Chu, chị Chu lớn như vậy sẽ là một gánh nặng."


Nhưng cổng vào lại từ chối cho bọn họ đi vào:


[ Xâm nhập bất hợp pháp ]


Số 5 đột nhiên bị văng ra ngoài, hệ thống màu đỏ cảnh báo đến mức ả lui về phía sau nửa bước, số 12 lúc này mới nhấc chân bước vào, vững vàng ôm lấy Chu Cát Lạc tiến vào.


Nữ sinh lập tức phản ứng đi theo vào, hệ thống cảnh cáo màu đỏ lại tiếp tục nhắc nhở:


[ Lối vào này đã đóng ]


Ả tức giận đến dậm chân, người đàn ông số 3 đi tới vỗ vỗ bả vai của ả, hơi cong lưng lại, ánh mắt vẩn đục nhìn ả, thành thật nói, "Cô gái nhỏ à, chúng ta đi vào thôi."


《《《《《《《》》》》》》》


Tần Trà từ lúc tiến vào mê cung càng không ngừng giục người đàn ông này buông mình xuống, "Chú à, chú bỏ con xuống được chưa?"


Trên cằm của người đàn ông này có một ít râu, khuôn mặt của hắn vốn thanh tú, tuổi tác lộ rõ, cái duy nhất lộ rõ tuổi tác của hắn là đôi mắt sâu xa trầm lắng dị thường. Hiện tại râu có chút xanh, ai cũng không thấy dáng vẻ phóng khoáng của hắn, trái lại sẽ thấy cả người hắn càng thêm chín chắn thận trọng, dường như năm tháng đã đọng lại tạo thành một ông chú có mùi vị nho nhã này.


Nhưng đấy chỉ là nhìn sơ qua thôi, chứ trong tình huống thực tế thì ___


"Tiểu loli à," Hắn vẫn vững chắc ôm cô, giọng nói trầm xuống lại mang sung sướng, "Chú không nỡ để bé con mệt."


"Nhưng con nghĩ chú ôm con sẽ càng mệt hơn," Tần Trà rất tuyệt tình mà cố tình gây sự đấm hắn, "Thứ nhất, thả con xuống, thứ hai, cũng là thả con xuống, thứ ba, quay lại điều một và hai."


"Xuỵt." Người đàn ông đem giọng nói ưu nhã cùng trầm thấp siêu cấp vô sỉ trả lời cô, "Đừng nói chuyện nữa, hôn ta."


.... Hôn cái em gái ngươi!!!


Đúng lúc Tần Trà ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy cảnh tượng trong gương bắt đầu biến hóa quái dị.


Lẽ ra hiện trong gương nên là cảnh tượng người đàn ông này ôm cô, nhưng cô lại nhìn thấy cô đang đang cùng người đàn ông đó đánh nhau ___ đánh đủ kiểu.


Người đàn ông theo tầm mắt nhìn sang, thấp giọng cười, "Đây chính là bé con lúc lớn lên sao?"


Tần Trà chợt quay đầu lại nhìn hắn, "Chuyện gì đang xảy ra trong cái gương này vậy?"


"Muốn đánh chú như vậy sao?" người đàn ông thân mật cà cà chóp mũi của cô, "Chú cảm nhận được thân mật của bé con rồi."


Sau đó Tần Trà trơ mắt nhìn cảnh tượng bên trong cái gương bên trái cũng bắt đầu biến đổi, bên trong là một cô gái bị một người đàn ông ức hiếp.


Cái kiểu ức hiếp.... thật mẹ nó :)))


Cô gái cả người bị đè xuống giường, bị hôn vào môi, bị người ta xoa, nóng bỏng mà dây dưa.


Trong nháy mắt đầu óc Tần Trà như thể nổ tung trống rỗng, mới đầu cô còn chưa nhận ra cô gái ở trong gương là ai, chưa tới vài giây, cô mới tức giận phản ứng lại ___ mẹ nó! cô gái kia! chính! là! cô! mà!


Tần Trà quả thật giận dữ, ngay sau đó cái gương bên phải cũng lập tức biến thành hình ảnh còn độc ác hơn, cô đang không ngừng bạo thích đũng quần của người đàn ông kia, một bên bóp cổ người đàn ông đó, ngữ khí lạnh lùng băng tra hỏi: "Anh là thằng biến thái hả?"


Tần Trà bóp cổ hắn, hắn cũng không cảm thấy có bất kỳ cái gì không thích hợp. Ngược lại còn híp mắt, hơi ngẩng đầu, đưa ra cái cổ yếu ớt bại lộ hoàn toàn, trên mặt hắn đều là biểu cảm mê luyến cùng hưởng thụ, giọng nói cũng mềm nhẹ mà khàn khàn, "Anh mê luyến nhất là đầu ngón tay ấm áp của em."


"Nữ vương của anh, đôi bàn tay kia của em thật đáng yêu, nắm giữ hết tất cả của anh."


Hắn khẽ cười, Tần Trà kề sát hắn, có thể cảm nhận được rung động vui sướng và mạnh mẽ trong lòng hắn, mỗi câu mỗi chữ hắn nói dường như đều nhảy lên theo cùng tần số trái tim hắn:


"Tình cảm của anh, suy nghĩ của anh, mạng sống của anh."


"Tất cả đều cho em," Hắn cong môi, thanh âm bên cánh môi hắn lúc đó như cánh bưởi trắng chạm vào nhau, "Chạm tất cả vào lòng bàn tay anh."


Tần Trà nhíu chặt mày, gương mặt non nớt của cô lại mang theo vẻ nghiêm túc dị thường hỏi, "Anh vẫn còn nhớ chuyện Bất Nhật Thành?"


Lẽ nào bệnh nhân vẫn còn nhớ rõ chuyện ở thế giới đầu tiên? Tình huống này cũng không phải không xuất hiện qua, chỉ là trường hợp này vô cùng hiếm.


"Những gì về em, anh đều nhớ." Hắn vẫn mỉm cười như cũ, một cổ mùi vị nhu tình cưng chiều, nhưng đôi mắt hắn lại tối sâu không thấy đáy, "Nhưng mà ngài, nữ vương của ta, lại luôn luôn quên mất ta."


Tần Trà:... Cô nào dám quên, hắn là ông nội của cô, cô nào dám quên!!!!


Bất quá... Cho dù có nhớ rõ cô, nhưng đối với một bé gái trong đầu toàn là chứa như vậy thì thật là ...


Tần Trà buông tay đang bóp cổ hắn ra, cô cũng lười bày ra vẻ vô tội ngây thơ, mặt lạnh lùng quát mắng hắn, "Nhanh thu lại ý nghĩ xấu xa trong đầu óc anh mau."


"Thu không nổi."


Tần Trà:...


"Nếu anh vẫn nhớ rõ, vậy thì càng dễ xử lý." Tần Trà quyết định không nhìn hình ảnh 18+ của gương bên trái nữa, trực tiếp mở miệng, "Nói cho tôi biết tên và thân phận của anh."


Ánh mắt cô sáng ngời nghiêm túc nhìn người đàn ông, ánh mắt của trẻ con luôn luôn sáng ngời và trong suốt, cô là một người trưởng thành có tư tưởng thành thục, mắt của cô so với ánh mắt trẻ con, chỉ có càng nhiều cứng cỏi và lưu loát.


Cuộc sống của cô luôn luôn là một màu tươi sáng. Rất lâu trước đây, dáng dấp của cô đã hấp dẫn hắn một cách chết người.


"Bây giờ anh cũng tên là Trường Hi sao?" Bàn tay bé nhỏ của Tần Trà khoát lên bả vai hắn, "Xin anh hãy tin tưởng tôi, có thể anh không hiểu rõ tại sao anh lại ở chỗ này, tại sao không ngừng qua lại ở các thế giới khác nhau, cũng đều gặp được tôi, anh chỉ cần hiểu ___"


Mỗi câu mỗi chữ mà cô nói như khắc sâu vào tim hắn, "Tôi tồn tại ở đây là vì anh."


Đôi mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, sau đó hắn khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, không liên quan đến bất kỳ cái gì khác, chỉ còn quý trọng.


Sau đó hắn lại nói: "Không nói cho em biết."


Tần Trà:... WTF...


Cái gương bên trái lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh Tần Trà cầm mã tấu điên cuồng đâm vào lồng ngực người đàn ông. ( Đào: Chị bạo lực quá!!! Nhưng e thích lắm! )


"Anh rất hưởng thụ quá trình mỗi lần em nhớ đến anh." Người đàn ông nói như vậy, "Em sẽ nhớ đến anh muốn phát điên, giống như anh vậy."


Sau đó người đàn ông này tâm tình dĩ nhiên rất tốt ngồi xếp bằng xuống, lấy tóc tản ra của Tần Trà thắt thành bím tóc.


Tần Trà:... Lý do này rất dài dòng.


Cô từ bỏ, ngoan ngoãn nghiêng đầu cho người đàn ông này dày vò, sau đó nhìn chằm chằm cái gương, cô nhìn cái gương bên trái, trong đó vẫn có hình ảnh không miêu tả được.


Nhìn mình bị người khác có ý dâm loạn, cảm giác thật là...


"Anh có thể dừng lại được hay không.." Tần Trà khó có thể mở miệng, "Con mẹ nó anh muốn tẩy não!"


"Nghĩ tới cũng không được sao?"


Người đàn ông thắt xong một cái bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo như bị chó gặm, sau đó móc trong cặp Tần Trà ra sợi dây thun cẩn thận buộc lại.


Động tác tuy rằng không được tự nhiên nhưng tóc tai không có nửa phần bị kéo đến đau đớn.


"Không được," Tần Trà lạnh lùng nói, "Nghĩ tới cũng không được."


Sau đó cảnh tượng trong tấm gương lại thay đổi.


Tần Trà nhìn lại, khó có khi không nói được gì.


Hình ảnh trong gương là cô với hắn bạc đầu, mặt mũi già nua, tóc hoa râm râm, cô ngồi trên ghế xích đu, hắn bên cạnh cô giúp cô chải tóc.


Tần Trà trầm mặc một hồi lâu mới hỏi, "Vì sao?"


Bím tóc bên kia cũng đã buộc kỹ, người đàn ông ngắm nhìn thưởng thức một hồi lâu, mới hỏi lại, "Vì sao cái gì?"


Vì sao lại cố chấp với cô như thế?


Tần Trà suy nghĩ một chút, cũng không hỏi lại nữa.


Duy Hộ sư từng nghiên cứu qua một hiện tượng gọi là động tâm.


Thế giới này được sinh ra từ khát vọng của bệnh nhân, lý do tồn tại của nó thường vô cùng yếu ớt, bình thường chỉ cần đạt được một tình tiết, thế giới sẽ tan rã. Mà trên thế giới này, bệnh nhân ít nhiều sẽ đem tâm tình hoặc là cảm tính ẩn giấu bên trong, hoàn toàn dốc mình vào một vai trò tương tự.


Cô hẳn là bị động tâm rồi.


Tần Trà dời ánh mắt khỏi cảnh ấm áp gương bên trái mà nhìn qua cái gương phía bên phải.


"Cái mê cung gương này rất cổ quái," Tần Trà từ trong cặp sách lấy ra cây bút màu đen, ở trên mặt đất làm một ký hiệu, "Có thể hiện ra ý nghĩ trong lòng mình, nếu ở chỗ này ngây ngốc hai ngày..."


"Cơ thể suy yếu, trong tình huống đói cùng tinh thần mệt mỏi rất dễ làm chi người ta bị ảo giác, tam quan tan vỡ," Tần Trà nói lời kết thúc, "Sẽ phát điên."


"Cho nên từ giây phút này trở đi phải bảo trì tâm tư, không nên suy nghĩ bậy bạ," Tần Trà thu lại cây bút trong tay, "Như vậy thì cái gương chỉ là cái gương."


Đi được một đoạn dài Tần Trà đột nhiên muốn xem tình hình của những người khác.


Sau đó trong gương thực sự xuất hiện hình ảnh người đàn ông số 3 cùng nữ sinh số 5, Tần Trà chỉ tùy ý giương mắt nhìn sang, đôi mắt liền chợt co rút lại.


Nữ sinh kia nói chuyện với người đàn ông một cách vô thức, mà sau lưng cô ta, vừa lúc thuộc về mặt gương bên trái.


Trong gương, lão đàn ông số 3 khuôn mặt dữ tợn, còn có dòng chữ màu đỏ viết bàng máu ___


[Tao muốn giết chết mày.]