Dạ Tuyết lững thững trở lại Dạ trạch đã là khi màn đêm buông xuống.
Bước vào Trúc Viên, Dạ Tuyết bước chân đột nhiên dừng lại, ngoài ý muốn nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Trước tiểu viện, một thân ảnh đường cong mạn diệu đang đứng.
Bạch y phiêu phiêu nhẹ lả lướt trong gió, suối tóc giản dị được vấn bằng một cây trâm gỗ.
Ánh trăng phủ lên người nàng một tầng quang mang dịu dàng, hảo một bức tranh tiên tử không vướng khói lửa nhân gian.
Thiếu nữ như nghe ra tiếng động phía sau, từ từ xoay người, nhìn lại.
Dạ Tuyết nhịn không được tưởng tượng một chút, trong phim kinh dị là như thế này.
”Nữ tử đi chơi trở lại nhà đêm khuya, nhìn thấy trong sân một bóng dáng
quen thuộc, tỷ tỷ của mình, liền vui vẻ đến gần, kia bóng dáng nghe âm
thanh từ từ quay lại, lộ ra một gương mặt lệ quỷ dữ tợn, lưỡi đỏ ngòm
nhẹ đung đưa, tròng mắt trắng dã, đồng tử co lại thành một chấm nhỏ, hốc mắc hắc ám, da thịt hoại tử dính nị tản ra mùi kinh dị, ngoác miệng
cười hô một tiếng “muội muội“. Nữ tử nhìn cảnh này, ngay cả hét chói tai cũng không kịp liền máu xông lên não đột quỵ về với ông bà.”
-”Muội muội..” Dạ Tuyết não bổ bổ được lợi hại, nghe một tiếng này càng cảm thấy sự việc phát triển giống giống nha.
Dạ Tuyết nhìn bạch y nữ chủ hai bước làm một đi đến trước mặt, nhẹ nắm
tay “thâm tình” nhìn mình, nhịn không được co rút khoé miệng.
#Luận nữ chủ ban đêm mặc váy trắng phiêu a phiêu trong không khí, doạ sợ Tuyết bảo bảo phải làm thế nào?#
#nữ chủ rảnh rỗi ban đêm mặc váy trắng thâm tình nhìn nữ phụ sưng sao phá?#
Âm thầm đánh giá một chút nữ chủ, Dạ Tuyết không khỏi cảm khái.
Quả nhiên là sủng nhi của thượng đế, lão tác giả ưu ái nàng ta ưu ái không phải tầm thường.
Chậc chậc, này mắt phượng mày ngài, này khí chất tựa bạch liên tinh khiết,
này môi đào ngon miệng, nếu ấn đường hắc khí nhạt đi một chút hẳn là vai diễn tiên tử càng chân thật thêm một chút.
Tiểu Bạch hoả trong
cơ thể Dạ Tuyết đi một vòng, sau cùng chọn thức hải làm tổ khiến Dạ
Tuyết nhìn thấy được vài thứ rất thú vị.
Hoả là thứ chuyên để
chiếu sáng khắp mọi thứ, tương tự như Thuỷ tẩy rửa dơ bẩn nhân gian, Hoả thiêu đốt hắc ám khiến mọi thứ trở về bản chất ban đầu.
Cho nên thông qua tiểu Bạch, Dạ Tuyết có thể nhìn thấy hắc ám trong linh hồn của mỗi người.
Cái này cũng là mới phát hiện lúc chiều, nàng “vô ý” quan sát Phan Diệp một phen.
Theo lời tiểu Bạch hiện tại lực lượng nó quá yếu, chỉ khi nào hắc ám của đối phương đối tượng là nàng (DT) thì nàng mới có thể nhìn thấy.
Bình thường nàng sẽ che chắn, không sử dụng hoả nhãn của tiểu Bạch.
Hôm nay đặc biệt quan sát nữ chủ một phen, nhìn thấy một đoàn hắc ám lượn
lờ trên ấn đường nữ chủ, lại nhìn nụ cười thanh thuần ngọt ngào của nữ
chủ đối với mình, Dạ Tuyết trong lòng cười nhạo.
Nữ chủ, ngươi tốt nhất đừng tính kế lên đầu ta, nếu không ta sẽ vặt cánh ngươi, để xem ngươi còn vùng vẫy phi dương được không.
-”Muội muội, hồi gia khả vãn, nhượng ta đợi hảo lâu.” Một âm thanh mát lạnh,
thanh thuý như suối chảy vào tâm đối phương trong đêm tối vang lên.
Vân Mộng Vũ nắm lấy đôi tay của Dạ Tuyết, xúc cảm non mềm trên tay truyền
đến, lại nghĩ đến bàn tay khởi đầy mỏng kén do bị bắt nạt từ nhỏ của
nguyên thân khiến Vân Mộng Vũ trong lòng nhịn không được nảy lên hận ý.
Đột nhiên ánh mắt Vân Mộng Vũ dừng lại tại chiếc vòng tay trên tay Dạ Tuyết, ánh mắt như dính vào nó, di cũng di không ra.
Trong lòng nàng có một âm thanh đang vùng vẫy gào thét.” Nó là của nàng, chính là của nàng.”
Như bị mê hoặc, Vân Mộng Vũ nhẹ buông một tay Dạ Tuyết đưa tay ý định chạm vào kim sắc vòng tay, lại bị Dạ Tuyết né tránh.
-”Muội muội, chiếc vòng hảo xinh đẹp..” Vân Mộng Vũ ánh mắt đuổi theo bàn tay
Dạ Tuyết, mỉm cười dịu dàng lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn về vị trí
kim sắc vòng tay.
Dạ Tuyết đột nhiên cảm thấy buồn cười vô cùng.
Dùng thần thức trấn an một chút đnag táo bạo Hiên Viên Triệt, Dạ Tuyết
tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân Mộng Vũ. Nhẹ đưa tay vuốt ve kim sắc vòng
tay.
-”Đúng vậy, ta cũng thực thích đâu.” Dạ Tuyết cười cười. Kia nụ cười quả thật chói mắt vô cùng khiến Vân Mộng Vũ âm thầm nghiến
răng.
-”Tỷ tỷ đêm khuya đến nơi này tìm muội phải chăng là có việc gì?” Dạ Tuyết cũng lười lá mặt lá trái cùng nữ chủ, trực tiếp hỏi.
Vân Mộng Vũ hồi phục tinh thần, nhìn Dạ Tuyết.
-”Là như thế này, chi thứ Dạ gia có một vị biểu huynh vừa thấy muội đã
thương, ngày tương tư đêm thương nhớ, nhượng ta đến thay nhân ngỏ lời,
chẳng hay muội muội ý thế nào”
Dạ Tuyết là bị tức đến nở nụ cười.
Vị biểu huynh kia không cần nói cũng biết chính là pháo hôi đầu tiên của
cuốn truyện Dạ Tô Nghi đi? Đừng hỏi vì sao nàng biết, tất nhiên là tình
báo của ám cọc được nàng cài trong sân Vân Mộng Vũ rồi.
Cách đây mấy ngày hai người thập thò với nhau hẳn là tính kế ta đi.
Trong sách có miêu tả, người này vạn bụi hoa trung một chích ong, bướm. Phong lưu đa tình, người lại ôn nhuận soái khí, quan trọng là nặng trịch hầu
bao. Thanh danh không nói tốt nhưng cũng không phá hư.
Chính là
ai cũng không biết đây chẳng qua là vẻ bề ngoài. Tựa như Dạ gia cẩu trăm năm không đổi ăn thỉ, Dạ Tô Nghi người này quả thật nhận được truyền
thừa hoàn mỹ tính cách của Dạ gia.
Hai chữ “Khốn nạn”!
Người này ngoài mặt ưu nhã, sau lưng cường thưởng dân nữ, ngoạn xong lại cho người xử lý.
Thích dùng bạo lực trong chuyện cá nước thân mật.
Nữ chủ đây là tính toán đưa nàng vào miệng cọp? Hoặc là nói, nhượng Dạ Tô Nghi phá huỷ nàng?
Bàn tính đánh khả hảo, nhưng còn phải xem ta có phối hợp hay không đã. Dạ Tuyết lạnh lùng nhìn Vân Mộng Vũ.